Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

13

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Người dịch: Yên Chi
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: hiện đại văn, sinh tử văn, chính văn Open End, ngoại truyện HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn và Kyuminlà của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin, Wonmin

***
Chương 13

.
.
.

Lee Sungmin mơ một giấc mơ thật dài, cậu mơ gặp Choi Siwon, anh đã quay về. Nhưng cậu mệt đến mức không nói được lời nào, yếu ớt đến mức không thở được, có lẽ nước làm cậu ngạt thở. Cậu không thể cử động, mệt quá, gân cốt cơ hồ cũng rã rời. Cậu muốn nói với anh rằng cậu rất nhớ anh, mọi người nói anh chết rồi, nhưng cậu không tin, không bao giờ tin. Cậu nhớ anh, nhớ đến mức trái tim như thắt lại, nếu anh biết, nhất định anh sẽ quay về. Anh bảo cậu đợi, thế nên cậu vẫn đợi, ngoan ngoãn đợi, nhưng anh lại không về.

Bây giờ anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi.

Cậu không khóc, vì cậu có rất nhiều điều muốn kể cho anh nghe. Ví dụ như, cậu yêu anh, cả đời này, cả kiếp này, đến kiếp sau cậu vẫn sẽ yêu anh; ví dụ như cậu nhớ anh, cậu rất ngoan, cậu đi gặp bác sĩ tâm lý đúng giờ, cậu uống thuốc đúng giờ, chỉ là không thể không mơ thấy anh.

Nhưng bóng dáng anh càng lúc càng mờ nhạt, chỉ khoảnh khắc sau đó đã biến mất. Cậu đưa tay ra một cách bất lực, cố tìm cách níu lại, có lẽ chỉ là vạt áo, cậu nắm chặt không buông nhưng có người đang tìm cách gỡ cánh tay cậu ra, cậu lo lắng vô cùng nhưng vẫn không buông. Cậu biết rằng chỉ cần buông tay anh sẽ đi mất, hoặc cậu sẽ tỉnh lại, sẽ không mơ thấy anh nữa. Đó là Choi Siwon, là Choi Siwon của cậu, có chết cậu cũng không buông, cậu thà chết chứ không bao giờ buông tay.

Cho Kyuhyun hơi chau mày, nhìn mấy ngón tay đang níu chặt góc áo mình, gầy gò như que trúc, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó níu chặt áo anh, có chết cũng không buông. Không cần biết anh cố gắng thế nào nhưng ngón tay cậu siết đến trắng bệch, vẫn không buông.

Anh chợt nghĩ nếu mình đưa cậu ấy đến bệnh viện thì quả là một sai lầm. chi bằng bỏ mặc cậu ở đó hôn mê, để mặc cậu bị nước dìm chết. Anh chẳng nên quản nhiều chuyện đến vậy. Nhưng cậu vẫn nắm chặt áo anh, làm thế nào cũng không buông. Môi cậu tái trắng, hai má đỏ rực. Cậu đang sốt cao, bình nước truyền đã được một nửa mà vẫn chưa hạ sốt. Bác sĩ đến mấy lần, y tá cũng đến đo nhiệt độ, lần nào cũng trên 39 độ…

Cứ sốt như vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến đầu óc… dù sao cậu cũng chẳng khác gì một kẻ điên. Anh đã nghĩ rất nhiều cách để gỡ tay cậu ra nhưng cậu siết quá chặt, ngón tay lại nóng như lửa đốt, cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được. Anh gần như nghĩ đến việc cắt bỏ góc áo mình để thoát khỏi con người đáng ghét này. Thử một lần nữa gỡ ngón tay cậu ra, anh cúi xuống, ở khoảng cách gần hơn anh đã nghe cậu đang nói gì.

Cậu nói: “Siwon…”

Thì ra cậu vẫn đang gọi tên Siwon.

Trông bộ dạng cậu lúc này thật xấu, hai gò má nhô cao, tóc dính bết trên mặt càng khiến cậu gầy hơn. Hai mắt trũng xuống, lông mi dài ướt, thì ra cậu vẫn đang khóc. Chiếc gối đầu bị ướt một mảng lớn. Khuôn mặt cậu nhăn lại, cả người cuộn tròn như con tôm. Cậu đang khóc nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra, chỉ là dòng nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống gối.

Trước đây cậu rất đẹp, anh còn nhớ đôi mắt to động lòng người ấy. Tối đó anh thấy cậu trong bãi đậu xe của quán rượu, khi đó cậu đang gục đầu trên xe anh, bộ dạng say rượu rất nực cười, sống chết ôm lấy kính chiếu hậu, cho rằng đây là taxi, còn anh đang giành xe với cậu. Anh kéo cậu ra, còn cậu đột nhiên ngẩng đầu lên hôn anh.

Nụ hôn ngọt ngào, mang theo cả mùi rượu. Hôm đó có lẽ anh cũng say, nhưng chính anh đã đưa cậu về.

Suốt quãng đường đi, cậu không hề nói lời nào. Lúc đồng hồ đeo tay anh vướng vào tóc cậu, có lẽ, vì quá đau nên cậu mới khẽ kêu một tiếng. Thấy thế anh liền tháo đồng hồ ra rồi tiếp tục hôn cậu. Cậu không phản ứng, cơ thể căng cứng hiện vẻ lúng túng ngây ngô, điều đó nằm ngoài sự tưởng tượng của anh, vì đây là lần đầu tiên của cậu. Khi anh tỉnh lại, cậu đã biến mất giống như nàng công chúa lọ lem, khiến mọi người kinh ngạc ngưỡng mộ, nhưng khi tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên lại biến mất.

Nhưng cuối cùng họ vẫn nhận ra nhau, anh nhận ra cậu, cậu cũng nhận ra anh, không có giày thủy tinh. Anh hững hờ nhìn cậu. Người này, thật ra định làm gì?

Phản ứng của cậu không nằm ngoài dự liệu của anh, cậu nói dối, cậu đeo bám Choi Siwon, thậm chí còn hùng hồn tranh luận.

Nhưng bây giờ Siwon không còn nữa – nghĩ đến đó, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu vẫn níu chặt áo anh, khóe mắt lưng tròng. Mặc dù sốt cao nhưng nói mơ cũng vẫn gọi tên Siwon.

Có lẽ, cậu thật lòng với Siwon.

Tài xế vẫn đứng đợi ngoài phòng theo dõi, nhưng anh không sao đi được bởi cậu vẫn đang nắm chặt góc áo như đứa trẻ sơ sinh níu lấy mẹ, như người sắp chết đuối níu lấy tấm gỗ duy nhất. Anh muốn bỏ đi, nhưng nể mặt Siwon, vì Siwon luôn lo lắng không nỡ rời bỏ cậu. Nghĩ đến Siwon khiến nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim anh bắt đầu thắt lại.

Đó là người em trai anh yêu thương nhất, là người thân thiết nhất của anh.

Cơn sốt hạ dần, lúc y tá đến rút kim truyền nước thì cậu tỉnh lại. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, cậu gần như kinh ngạc kêu lên, nhưng sau đó nhận ra đó không phải Siwon, không phải Choi Siwon của cậu.

Tay cậu vẫn đang nắm áo anh, vội vàng buông ra, bộ dạng giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì.

Lặng lẽ buông tay, góc áo sơ mi của anh đã nhăn nheo, cũng chẳng biết cậu đã níu nó bao lâu rồi.

“Cảm ơn”, giọng cậu khản đặc, miệng đắng ngắt, sau khi sốt cao đầu lưỡi tê cứng, nói chuyện cũng không được lưu loát.

Anh không nói gì, quay người bước đi mất hút.

Cậu ốm hơn một tuần, hằng ngày đều phải truyền dịch nên không có cách nào bám theo anh được nữa. Khi hết sốt, bác sĩ vẫn giữ cậu lại bệnh viện thêm hai ngày nữa.

Lúc đưa cậu vào viện, anh đã nộp một ngàn tệ tiền viện phí. Hôm nay truyền dịch xong, cậu liền đến tòa cao ốc của Vũ Thiên, chờ trả tiền cho anh.

Mãi đến hơn sáu giờ tối mới thấy xe anh chạy ra, cậu đưa tay ra muốn chặn nhưng bảo vệ đã vội chạy lại kéo cậu sang một bên, để cậu chỉ còn biết thẫn thờ nhìn xe anh chạy mất.

Cậu đến biệt thự của anh chờ một tiếng đồng hồ, không thấy xe anh, có lẽ anh đã về khu căn hộ. Ở thành phố này anh có mấy chỗ khác nhau, cậu ngày ngày theo sau anh nên biết hết.

Cậu muốn trả lại tiền cho anh nhưng chưa có cơ hội tiếp cận, cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy. Không còn cách nào khác, cậu đành cho tiền vào phong bì gửi chuyển phát nhanh đến Vũ Thiên.

Cậu biết anh vốn không để tâm đến một ngàn tệ đó, nhưng cậu vẫn nên trả lại. Cậu cũng biết, hôm đó anh vì nể mặt Siwon nên mới đưa cậu đến bệnh viện. Sống mũi cay cay, dù Siwon không còn nữa nhưng cuộc sống của cậu vẫn chỉ có mình anh. Siwon là niềm an ủi lớn nhất đời cậu, chỉ vì cậu không có phúc phận nên không giữ anh ở lại trần gian được.

Trời đất rộng lớn nhưng Choi Siwon của cậu đã không còn nữa.

Lee Sungmin không ngờ phong bì một ngàn tệ kia được trả lại nguyên vẹn, chữ ký của người gửi rất đẹp, là tên một người phụ nữ, là thư ký của Cho Kyuhyun.

Lee Sungmin lật qua lật lại phong bì mấy lần, sau cùng mở ra. Bên trong không chỉ một ngàn tệ, mà còn có cả một chiếc chìa khóa.

Móc chìa khóa là một cái thẻ rất đẹp, bên trên có in logo của Vũ Thiên, mặt sau có dòng chữ “Khu cao ốc hạng nhất chào đón bạn” và số hiệu nhà.

Khi ấy, mọi suy nghĩ Lee Sungmin cơ hồ biến mất. Từ khi Choi Siwon ra đi cậu vẫn hay thẫn thờ như thế. Bác sĩ nói vì cậu có tâm lý chạy trốn hiện thực nên mới xuất hiện tình trạng này.

Nhưng đúng là không uổng công, mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có được chiếc chìa khóa này, dường như cậu vẫn cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Giống như bình thường cậu hay mơ gặp Choi Siwon, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện đó là mơ, còn lần này hoàn toàn không phải là mơ.

Tan ca cậu không đi taxi mà bắt xe điện ngầm đến khu cao ốc hạng nhất. Khu nhà đã có mấy người dọn đến. Hoàng hôn mùa hạ, ánh nắng mông lung mờ ảo. Trong khu cao ốc có rất nhiều cây mới trồng và bãi cỏ, máy nước tự động phun ra những tia như ngọc.

Đèn trong hành lang đã sáng, cậu cứ thế bước lên, ánh đèn cũng sáng lên theo từng bước chân. Thực ra trời vẫn còn sáng, có thể nhìn thấy ráng chiều tim tím qua khe hở của những tòa cao ốc xung quanh. Cậu tìm thấy cánh cửa đó, lấy chìa khóa ra mở cửa, ánh sáng trong phòng tỏa rạng.

Cậu bước vào căn nhà, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhớ lại trước đây có vô số lần cùng Choi Siwon dự định sẽ trang trí thế nào.

Bức tường lớn nhất trong phòng khách được trát rất phẳng, cậu nhớ lại, Siwon từng đề nghị, họ sẽ tự tay trang trí bức tường này. Hình mẫu cũng đã tìm rồi, đó là công cậu chạy vào thư viện ngồi liền mấy ngày, cuối cùng tìm được hình trang trí hoa mẫu đơn trên một chiếc bình sứ đời Tống, hoa văn phức tạp, chắc chắn sẽ rất khó vẽ, nhưng lúc ấy cậu không thấy vậy, hứng khởi mang đi khoe với anh.

Căn phòng trống vắng, cậu đứng trước bức tường đó hồi lâu, bốn bề yên tĩnh. Nhà đối diện bật đèn, có cả tiếng ti vi văng vẳng, còn ở đây cậu chỉ có một mình.

Cậu quỳ xuống bên cạnh bức tường, trán dựa vào mặt tường xi măng lạnh băng, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập nhưng cậu không khóc.

Cuối cùng, cậu chậm rãi nói thật nhỏ: “Choi Siwon, em lấy được chìa khóa rồi”.

Đây là nhà của họ nên cậu nhất định sẽ trang trí theo đúng dự định ban đầu. Khi dọn đến, cậu sẽ treo một tấm rèm, sau đó nhìn ánh mặt trời chiếu lên sàn, tạo thành những hoa văn nho nhỏ. Cậu sẽ sơn trắng bức tường phòng đọc sách, sau đó đặt kệ sách, đợi khi đổi thành phòng cho con sẽ dùng giấy dán tường màu sắc ôn hòa…

Nhà của cậu và Choi Siwon…

Cậu sẽ sống tiếp, bởi vì anh vẫn luôn ở bên cậu.

Cậu sẽ cố gắng bắt đầu lại từ đầu, như anh chưa từng rời xa, như anh mãi mãi ở bên cậu.

Cậu quay lại công ty làm việc, dù sao thì công việc sẽ không cho cậu nghỉ ngơi. Cậu vẫn phải liên lạc với Tân Thịnh, nên việc gặp Jung Yunho là không thể tránh khỏi, nhưng cũng chỉ nói chuyện công việc.

Bất ngờ một ngày nọ, cậu gặp Jung Yunho trên hành lang, cậu vốn chỉ định chào một tiếng rồi đi, nhưng anh ta đột nhiên lại hỏi: “Chẳng phải dạo trước em nói muốn tìm nhà sao, tìm được chưa? Vừa may bạn anh phải ra nước ngoài, đang tìm người thuê nhà, em có muốn đến xem không?”.

Cách nói của anh tự nhiên thân thiết như nói chuyện với bạn bè cũ. Căn nhà cậu đang ở sắp đến kỳ hạn, chủ nhà nói phải lấy lại để sửa chữa nên đúng là cậu đang tìm nhà. Không biết Jung Yunho sao lại biết chuyện này, nhưng cậu vẫn nói: “Không cần đâu, cảm ơn Jung tổng”.

Jung Yunho bất giác thở dài: “Sungmin, em đừng khách sáo như vậy, anh cũng chỉ muốn giúp em, không có ý gì khác”. Cậu biết, nhưng không muốn trong cuộc sống của mình có bất cứ điều gì liên hệ với anh nữa, cậu ngẩng đầu lên thấy đồng nghiệp đang nhìn về phía này, vội vàng nói: “Đồng nghiệp đang tìm tôi, tôi phải đi đây”.

Lee Sungmin không ngờ thái độ của Jung Yunho đối với việc này lại nghiêm túc như thế. Mấy ngày sau lại gọi điện cho cậu: “Em có muốn xem nhà không? Bạn anh vội đi, cũng coi như em giúp người ta. Tiền thuê sẽ thương lượng, quan trọng là tìm được người đáng tin, ở đó trông nhà thôi”.

Dù gì cũng là phó tổng giám đốc của công ty phía đối tác, Lee Sungmin cảm thấy nếu cứ từ chối thì cũng không hay lắm, nên đành ghi lại số điện thoại của chủ nhà, đồng ý đi xem thử. Cuối tuần, Lee Hyuk Jae cũng đi cùng cậu.

Địa điểm khá hợp lý, rất gần công ty cậu, chỉ cần đi ba trạm xe điện. Cách bài trí ngăn nắp, chủ nhà phải ra nước ngoài gấp, nên giá thuê cũng khá rẻ. Lee Hyuk Jae trông thấy liền động lòng, cảm thấy chỗ này quá tốt, không nói nhiều liền quyết định thay cậu, lập tức giao tiền đặt cọc. Hai ngày nghỉ cuối tuần dọn nhà, đồ đạc của Sungmin không nhiều, Lee Hyuk Jae tìm giúp cậu một chiếc xe, đi một chuyến là đủ.

Hai người mệt mỏi ngồi trên sofa nhìn đống đồ đạc bừa bãi trên sàn nhà, chẳng muốn động tay động chân dọn dẹp.

Lee Hyuk Jae nói: “Cái gì cũng tốt, chỉ có điều đồ trong nhà hơi nam tính, ngày mai đổi rèm cửa khác và thay thảm nữa là xong”.

Lee Sungmin mệt mỏi: “Tớ không quan tâm nữa, chờ sửa sang xong nhà là tớ dọn đi”.

Lee Hyuk Jae cẩn thận dò hỏi: “Có cần tìm công ty thiết kế không?”.

Lee Sungmin cười: “Tớ nhờ mấy đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế vẽ thử, nhìn qua cũng chẳng bằng mình tự mình thiết kế”.

“Quên mất cậu làm nghề này.”

“Thật ra cũng khác nhau mà, bài trí trong nhà và thiết kế kết cấu nhà là hai chuyện khác nhau”, giọng của Lee Sungmin rất bình tĩnh, “Hơn nữa tớ đã bàn với Siwon rồi, trước đây bọn tớ đã bàn xong nên trang trí thế nào”.

Cậu nói vô cùng thản nhiên, Lee Hyuk Jae lại không dám chen vào, Lee Sungmin bật cười: “Xem như dọn xong rồi, tối nay muốn ăn gì, bắt cậu làm khổ sai một ngày, tớ mời cơm”.

“Được lắm”, Lee Hyuk Jae cố ý thả lỏng, “Tớ đói rồi, không ăn không được”.

Lee Sungmin đá hộp giấy trên sàn vào góc tường, đồng ý: “Được! Ăn bò bíp tết, tớ cũng đói rồi, chúng ta tìm cái gì ngon ngon ăn”.

Tối đó hai người ăn xong lại quay về dọn dẹp tiếp, đến nửa đêm mới xong.

Lee Hyuk Jae xuống tiệm tạp hóa bên dưới mua cổ vịt, Lee Sungmin mua mấy lon bia, hai người vừa nhai cổ vịt vừa uống bia, mỗi người một lon, cuối cùng cũng ngà ngà say.

Lee Hyuk Jae nói: “Sungmin, cậu phải sống tốt, nêu không bọn tớ nhìn thấy cũng không thoải mái”.

Lee Sungmin cười hi hi, giúp cậu bạn mở lon bia: “Cậu yên tâm, tớ vẫn đang sống tốt đấy thôi”, cậu ngẩng đầu, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờ mờ phản chiếu trong đôi mắt cậu. “Hyuk Jae, cậu không cần khuyên tớ, tớ không buồn, sửa sang xong, tớ mời cậu đi ăn, ở nhà mới, tớ và Siwon… vẫn định sẽ mời cậu ăn một bữa…”, giọng cậu nhỏ dần, “Hyuk Jae, cậu đừng khuyên tớ, tớ chịu không được, cậu đừng nói gì cả. Cậu phải để tớ thích ứng dần dần, có thể cả đời này cũng không thể nữa… cứ cho là… cho là tớ tự lừa dối mình cũng được… tớ thật sự… cứ như vậy…”.

Giọng cậu nhỏ dần, sau cùng im bặt. Lee Hyuk Jae không dám nói gì, chỉ sợ vừa mở miệng chính mình lại khóc trước.

.
.
.

Kết thúc chương 13

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.