Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Người dịch: Yên Chi
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: hiện đại văn, sinh tử văn, chính văn Open End, ngoại truyện HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn và Kyuminlà của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin, Wonmin
***
Chương 8
.
.
.
Cậu sốt một tuần không dứt , vết thương lại nhiễm trùng. Lúc đầu cậu chẳng quan tâm , nhất định đi làm , cuối cùng sốt cao đến mức cả người đờ đẫn , tay gần như không thể cử động , lúc đó mới đến bệnh viện . Bác sĩ nhìn vết thương đã nhiễm trùng thì đề nghị cậu chuyển lên bệnh viện lớn hơn , nhưng cậu sợ , mãi đến khi đau không chịu được nữa mới đi . May mắn thay đó không phải là bệnh viện nơi anh làm việc , cách bệnh viện đến nửa thành phố.
Nhưng cậu vẫn sợ , sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo blue trắng thì trong người phát run.
Phải lấy hết mủ của vết thương ra ngoài , thịt rữa cũng phải cắt bỏ.
Y tá xử lý vết thương cho cậu thấy lạ liền hỏi :” Sao cậu để đến tình trạng này mới đi bệnh viện , nếu cậu không đến thì cánh tay này cũng chẳng giữ được đâu ” , sau đó lại nói ,” Đừng cử động , đau một chút , cũng chịu khó chút xíu là được “.
Chịu đựng , cậu cố chịu đựng , đau quá , thì ra là đau như vậy . Cơn đau rõ ràng như cảm nhận được vết dao đang lướt qua vết thương , cơn đau rõ ràng như cảm nhận được da thịt đang bị cắt rời , nhưng cậu không rơi lệ , móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay , cậu thẫn thờ. Phải mất bao lâu , phải mất bao lâu mới kết thúc , phải mất bao lâu mới hết đau ?
Mỗi ngày truyền đến ba bốn túi nước , cơn sốt dần hạ , tay cậu vẫn không thể cử động , ngày ngày thay thuốc chẳng khác nào bị tra tấn , nhưng cậu thà chịu cơn đau tàn khốc sau khi cắt bỏ một thứ nào của mình , còn hơn là nỗi đau trong tim.
Hằng đêm , khi cậu ngủ , cảm giác dường như điện thoại đang reo vang , cậu nhấc máy , nghe thấy giọng nói quen thuộc chỉ gọi một tiếng :” Sungmin “. Cậu tưởng rằng đúng là có ai đó gọi mình nhưng kết quả lại là mơ , vì sau đó điện thoại lập tức bị ngắt . Lắng nghe âm thanh ngắn ngủi và vội vàng đó , thầm nghĩ thì ra là mơ .
Cậu nằm xuống ngủ tiếp , cánh tay vẫn đau nhức từng hồi , đau đến mức không tài nào chịu được nữa , cậu đành phải ngồi dậy tìm thuốc giảm đau . Uống một viên vẫn đau , uống hai viên vẫn đau ,cậu đổ hết thuốc ra lòng bàn tay , một vốc thuốc , nếu uống tất cả , liệu có hết đau ?
Cậu cho hết thuốc vào miệng , chỉ cần ngửa cổ nuốt xuống , có lẽ mãi mãi không bao giờ đau nữa .
Do dự hồi lâu , cuối cùng cậu cất hết thuốc trên tay đi , thuốc rơi trên sàn như những hạt đậu ,”Tách tách” . Cổ đổ người xuống , tay vẫn đau , đau đến mức muốn khóc . Cậu chợt gọi ba tiếng :” Choi Siwon “.
Trong bóng tối tĩnh lặng không có ai đáp lại .
Nỗi đau đớn lên đến cùng cực , cậu cuộn tròn người lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ .
Gặp lại Lee Sungmin , Jung Yunho thấy rất bất ngờ .
Cậu dường như đã biến thành một người khác , lần trước gặp cậu , cậu vẫn phấn chấn , long lanh như hạt minh châu khiến người ta không thể dời mắt , còn lần này gặp , dường như ánh sáng của hạt minh châu đã biến mất , không còn tỏa ra tia sáng long lanh như ngày hôm đó . Tuy vẫn rất tập trung trong cuộc họp , nhưng trưhỉnh thoảng trong một khoảnh khắc , có thể nhìn thấy hàng lông mày dài và dày của cậu che đi đôi mắt , như phủ lên cái bóng dưới mặt hồ sâu , phản chiếu sắc mây trời , nhưng ẩn chứa nỗi hoang mang bất lực .
Họp xong , xuống đến bãi đậu xe , Lee Sungmin mới phát hiện mình bỏ quên tài liệu trong phòng . Kim Kibum không nói gì , nhưng cậu thấy rất áy náy , gần đây tinh thần cậu không ổn định , quên trước quên sau . Cậu nhỏ giọng nói với Kim Kibum :” Giám đốc Kim , hay là mọi người đi trước , tôi lấy tài liệu rồi tự mình bắt xe về “.
Cậu bước vào thang máy lên lầu , đẩy cửa vào phòng họp , sau đó thoáng sững người .
Phòng không mở đèn , trong bóng tối chỉ thấy một điểm sáng màu đỏ , có thể nhìn thấy một bóng người ẩn hiện đang ngồi đó hút thuốc . Cậu bước vào , lúc ấy không thể nhìn ra được đó là ai ,thế nên cậu có phần do dự , muốn đi ra trước.
“Sungmin” , người đó đột nhiên gọi tên cậu.
Cố ý thả lỏng đáp lại :”Thì ra là Jung tổng đang ở đây – tôi để quên đồ “.
“Anh biết “, giọng anh rất bình tĩnh :” Công tắc ở trên tường , sau lưng em”.
Cậu đưa tay sờ thử , quả nhiên là vậy , rồi ấn xuống , ánh đèn như sao sáng khắp trời lập tức bật sáng . Cậu không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột , bất giác đưa tay che mắt .
Đến khi bỏ tay xuống , Jung Yunho đã đứng cạnh bàn , đưa tài liệu cho cậu . Thân hình anh vẫn cao lớn , cái bóng khổng lồ che đi ánh sáng bên trái , cậu cẩn thận nói :” Cảm ơn”.
“Sungmin , giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy “.
Cậu bỗng trầm mặc một lúc , sau cùng nói :” Được , Jung tổng”.
Anh đột nhiên cười :” Sungmin , anh mời em một bữa cơm nhé “.
Cậu đáp :”Cảm ơn Jung tổng , nhưng tôi đã có hẹn với bạn rồi , lần sau vậy “.
Cuối cùng anh thở dài như đang kìm nén điều gì đó , nhưng vẫn hỏi :” Sungmin , em gặp chuyện gì sao ? Anh có thể giúp được không ?”.
Cậu khẽ lắc đầu , không ai có thể giúp cậu , chẳng qua cậu tự làm tự chịu mà thôi .
Anh cười như tự giễu mình :” Anh thật là …thật là không biết tự lượng sức mình .Em đừng hiểu lầm , anh thấy hôm nay tinh thần em không được tốt , cho nên đứng trên cương vị bạn bè , muốn biết có phải em đang gặp khó khăn hay không ?”.
Sắc mặt cậu tái trắng , không muốn nói tiếp .
Im lặng một lúc ,anh lại nói :” Sungmin , xin lỗi “.
Sắc mặt Lee Sungmin rất bình tĩnh , giọng nói cũng vậy :” Anh không làm gì có lỗi với tôi “.
” Sungmin , gia đình em khá giả , cho nên em mãi mãi không hiểu phấn đấu là thế nào , bởi ngay từ khi sinh ra em đã không cần phải cố gắng . Anh biết em coi thường anh , khinh bỉ anh , nhưng em vẫn chưa từng trải qua những gì anh đã trải qua ” , anh vẫn mang nụ cười tự giễu , ” Trước đây em từng hỏi anh , tại sao học tiến sĩ , bây giờ anh có thể trả lời em , là vì anh tự ti . Đúng vậy , anh tự ti , chỉ có học vấn mới có thể giúp anh có được sự tôn trọng của người khác , chỉ có học vấn mới cho anh cảm giác tự tin . Không ngờ phải không ? Một lý do đáng buồn cười “.
” Em biết anh sinh ra ở vùng mỏ , cha anh qua đời từ sớm . Anh không nói với em rằng , mẹ anh không có công việc chính thức , chỉ dựa vào chút tiền trợ cấp và làm thuê , anh mới có thể đi học . Anh không bao giờ quên được , vì không có tiền nên anh chỉ có thể mở mắt nhìn bệnh của mẹ từ viêm gan siêu vi thành xơ gan , bệnh của bà chính là vì nghèo mà không chữa được . Anh không thể chịu đựng được cuộc sống nghèo khổ như vậy nữa . Trường cấp ba của bọn anh rất nổi tiếng , mỗi năm có rất nhiều học sinh đậu vào Thanh Hoa . Em biết vì sao không ? vì nghèo , không còn đường lui , chỉ có thể ra sức học . Thi đậu đại học nổi tiếng , thoát thai hoàn cốt , làm lại cuộc đời “.
” Nhưng em có biết điều đó khó khăn thế nào không , anh phải nỗ lực gấp ba bốn lần người khác mới có thể giành học bổng , nhưng sau khi tốt nghiệp vẫn trắng tay , không người thân , không quan hệ , không chỗ dựa . Sungmin , anh không thể quên được tình cảnh khổ sở ngày ấy khi đi xin việc . Em nói , em muốn đến Bắc Kinh , muốn ở bên anh , căn bản là em chưa hề nghĩ đến vấn đề tìm việc ,, bỏi em có sẵn bạn bè của bố em giúp em sắp đặt mọi thứ hoàn hảo . Nếu vì vậy mà em khinh thường anh , trong lòng anh có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn , nhưng em lại không như vậy , em hoàn toàn không có cách nghĩ đó , ngược lại em còn giúp anh tìm việc làm”.
“Khoảng thời gian đó , anh cảm thấy rất xấu hổ trước mặt em . Anh cố gắng bao nhiêu năm như vậy , cuối cùng được cái gì ? Không bằng một cú điện thoại của bố em , không bằng đám bạn học của anh quen biết ông chú này ,ông bác kia . Anh không có gì cả , thậm chí anh còn phải nhờ em giúp anh . Anh còn phải nuôi mẹ , để bà sống quãng đời cuối cùng bình yên . Anh là hy vọng sống duy nhất của bà , là niềm kiêu hãnh duy nhất ! Khi ở trường , em luôn cảm thấy tủi thân , cảm thấy khó hiểu vì anh không chịu dẫn em về nhà . Không phải vì anh không muốn , mà anh không thể để em đối diện với mẹ anh . Anh học đến tiến sĩ , trong nhà quả thật không còn gì , một căn nhà như vậy …”.
“Anh đứng trước mặt em ưu tú là vậy , kiêu ngạo là vậy , em luôn cho anh là niềm kiêu hãnh của mình , em luôn cho rằng anh là người tài giỏi nhất trên đời . Em không biết anh phải cố gắng bao nhiêu để có thể đứng bên cạnh em , còn em chỉ thảnh thơi nhàn nhã mà vẫn có được nhiều thứ hơn anh , em đẹp đến vậy , tốt đến vậy , lại ngây thơ đến mức anh cảm thấy tự ti . Anh ở bên em , quá vất vả , muốn bảo vệ sự tốt đẹp đó , quá mệt mỏi . Cho nên cuối cùng anh không thể chịu đựng thêm , không thể kiên trì thêm nữa …”.
Anh dừng một lát như đang cười , giọng nói trở nên nhẹ nhàng , mang theo niềm thương cảm khó diễn tả thành lời :” Sungmin , bây giờ dù có nói gì anh cũng không thể bù đắp được cho em , nhưng nói ra những điều này với em , anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều “.
Những lời anh nói giống như cơn mưa , cứ ào ào trút xuống không ngừng , khiến cậu cảm thấy hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt . Ánh đèn trong phòng họp như vỡ vụn chiếu trên người anh , bộ âu phục được cắt may khéo léo , làm tôn lên vẻ ngoài điển trai . Vô cùng quen thuộc , lại quá đỗi lạ lẫm . Quả thực cậu chưa từng nghĩ đến việc anh từng trải qua những áp lực đó . Những gì xảy ra trong quá khứ , cậu vẫn đang nỗ lực quên đi , không ngờ nó lại chợt ùa về , hủy hoại tất cả những thứ của ngày hôm nay . Còn cậu chỉ có thể im lặng mãi mãi , như muốn tất cả quá khứ chìm trong câm lặng .
Cuối cùng cậu nói :” Quá khứ đã qua rồi , không còn quan trọng nữa “.
Anh nói :” Sungmin , mong em tha thứ “.
Cậu vẫn lặng lẽ :”Anh không làm sai gì cả , cũng không cần tôi tha thứ” , sau cùng hỏi :” Tôi có thể đi chưa ?”.
” Anh đưa em về “.
“Không cần “. Cậu đẩy cửa phòng họp , ngoài hành lang có gió lướt qua , khiến cậu càng thêm lạnh .
Trên đường về nhà , Lee Sungmin cố gắng lấy lại tinh thần nhìn ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ . Thành phố nhộn nhịp , xe giăng mắc cửi , phồn hoa như thể mọi việc chưa từng xảy ra . Giống một giấc mộng , nếu như có thể tỉnh lại thì tất cả đều chưa từng xảy ra .
Nhưng cậu mãi mãi không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này .
Về đến nhà lại phát hiện cặp xách bị mất , không biết là rơi trên xe điện ngầm hay trên taxi .
Quá mệt mỏi , cậu không muốn nghĩ nữa .
Cậu dựa lưng vào cửa , từ từ ngồi xuống , tay ôm lấy đầu gối giống như một đứa trẻ , như vậy là an toàn nhất , là tốt nhất , nếu có thể không cần suy nghĩ bất cứ điều gì thì tốt biết bao .
Chìa khóa , ví tiền , còn cả điện thoại nằm trong cặp xách .
Cậu không vào nhà được , nhưng chẳng sao , dù gì cậu cũng không muốn vào .
Thế giới này đã có một phần đã vĩnh viễn chết đi , không thể nào hồi sinh . Cậu vùi đầu vào giữa hai cánh tay , nếu có thể , cậu cũng muốn cứ thế này mà chết đi , không muốn sống nữa .
Cậu từng tưởng mình đã thực sự quên đi khá khứ đầy xấu xa đó . Chỉ bởi sự ngu muội và hẹp hòi của tuổi trẻ , chỉ vì sự bồng bột khi thất tình mà buông thả , sau đêm đó hoảng hốt phát hiện ra mình đang nằm bên một người đàn ông xa lạ , giữa lúc hoảng loạn cậu buộc mình phải quên đi . Quên tất cả , quên đi mãi mãi , vĩnh viễn cả đời này ko nhớ lại ,giống như cầm một cây kéo , cắt bỏ phần rối ở giữa , không để lại bất cứ dấu vết nào . Ngay cả cậu cũng tự giác xóa sạch phần kí ức đó , không còn chút gì . Nhưng cuối cùng , bởi cậu đã phạm phải tội tày trời , nên bây giờ phải nhận báo ứng . Cậu tưởng đó chỉ là một lần lạc lối , được giáo dục hai mươi năm , cậu chưa từng làm một chuyện to gan đến vậy , chỉ là uống say ko thể kiềm chế được mình , không ngờ hôm nay đã có báo ứng , thì ra đây chính là báo ứng . Cậu sai rồi , sai nghiêm trọng , cậu không thể nghĩ đến , không thể ngờ , người đàn ông đó lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa , hơn nữa còn là anh hai của Choi Siwon . Đây chính là báo ứng , chỉ cần nghĩ đến thôi trái tim đã đau thắt , như thể cậu đã chìm xuống địa ngục , chịu đựng hình phạt tàn khốc , vĩnh viễn không thể siêu sinh .
Tối hôm đó , đã rất muộn rồi cậu mới nhớ phải gọi điện cho Lee Hyuk Jae , vì chía khóa dự phòng của cậu để ở chỗ Lee Hyuk Jae . Cậu lại đợi rất lâu , cuối cùng mới thấy thang máy dừng lại , tiếng bước chân vọng đến , có người đi về phía cậu , nhưng người mang chìa khóa đến không phải Lee Hyuk Jae , cũng không phải hàng xóm , mà là Choi Siwon .
Cậu yếu ớt mệt mỏi ngồi trước cửa , khi nhìn thấy anh , cả người cậu thoáng sững sờ , cậu muốn bỏ chạy , nhưng phía sau lại là cánh cửa bị khóa chặt , không có đường lui .
Anh nhìn cậu bình thản , trong tay anh là cặp xách của cậu . Cậu hoang mang nhìn anh , anh đưa cặp xách cho cậu , thấp giọng nói :” Em bỏ quên trên taxi , tài xế mở danh bạ điện thoại , sau đó gọi điện cho anh”.
Cậu không dám nói chuyện , không dám cử động giống như một con cá mắc cạn , chỉ sợ khẽ vẫy đuôi sẽ đánh động người khác , sẽ không còn lối thoát .
” Sungmin” , cuối cùng anh cất tiếng gọi tên cậu , dường như cái tên này mang theo đau đớn ,giọng anh rất nhẹ , vẫn dịu dàng như ngày nào , anh nói :” Em tự chăm sóc mình cẩn thận , đừng quên trước quên sau thế này nữa “.
Cậu không cử động , anh giơ cặp xách lên trước mặt cậu rất lâu , cậu vẫn không cử động , cũng không đưa tay nhận lấy .
Sau cùng anh đành đặt cặp xách xuống đất rồi quay người rời đi .
Mãi đến lúc cửa thang máy khép lại , một tiếng “tinh” vang lên , cậu mới giật mình ngẩng đầu lên .
Khi ấy cậu không quan tâm gì nữa , chỉ biết lao đến trước thang máy , con số đang thay đổi , đang giảm dần . Trái tim đang đập trong tuyệt vọng , cậu ra sức ấn nút , không được , anh đã đi rồi , không được . Cậu vẫn cố gắng nhấn nút , đau xót nhìn những con số giảm dần , anh thật sự đã đi rồi . Cậu quay người chạy xuống cầu thang thoát hiểm , từng tầng từng tầng , đen tối , không có đèn , không có người , vô số những bậc thang không bao giờ hết , chuyển hướng , đi về phía dưới ….cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân mình , theo sau là tiếng tim đập gấp gáp ,”thình thịch thình thịch ” như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực , thật gấp , thật nhanh , ngay cả thở cũng khó khăn , chỉ là , không kịp , biết rõ là không kịp …
Cậu chạy thẳng xuống lầu , đẩy cửa thoát hiểm vang lên một tiếng “rầm “, cánh cửa bật lại đập vào chân khiến cậu lảo đảo , nhưng cậu vẫn đứng vững , bởi vì không thể ngã , cậu không còn thời gian nữa .
Đại sảnh trước mặt trống rỗng , sàn nhà lát đá hoa cương phản chiếu ánh đèn sáng lạnh , bên ngoài có tiếng động , có lẽ là mưa .
Cậu không do dự , cứ thế lao thẳng ra ngoài , vội vã chạy xuống bậc thềm , vừa đúng lúc nhìn thấy đèn đuôi xe của anh , màu đỏ như một đôi mắt , đang chảy máu đang rơi lệ , quay đầu đi xa khuất dần phía bên kia đường .
Trời đang mưa , những hạt mưa thấm ướt tóc , cậu không khóc , rõ ràng biết rằng anh thật sự đã đi rồi .
Anh thật sự đi rồi .
Cậu đứng đó , ngây dại , câm lặng . Biết rõ đó là địa ngục nhưng vẫn muốn trầm mình vào đó , đôi mắt tuyệt vọng , vô hồn trông về phía xa xăm vô định .
.
.
.
Kết thúc chương 8
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.