Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
Disclaimer: Quá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin
***
CHƯƠNG 3
.
.
.
Lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên Sungmin bị người ta bóp cổ. Cậu sợ hãi tới mức chân run bắn lên, vùng vẫy phản kháng theo bản năng, tìm lại được ý thức, đấm một cú thẳng vào mắt của người đàn ông.
Gã đàn ông kia dường như không ngờ Sungmin lại dám động thủ, không chút phòng bị, tròng mắt ăn ngay một cú đấm của Sungmin.
Cú đấm này khiến tay hắn ta phải nới lỏng ra một chút, nhưng cũng kích thích hắn ta nổi giận. Hắn ta lại dùng sức, bóp lấy cổ Sungmin giơ lên. Đúng vào lúc này, tiếng một thanh niên trẻ vang tới: “Thả cậu ấy ra!”.
Tay gã đàn ông trung niên mặc áo đen ngừng lại, Sungmin nhân cơ hội, cố nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Đó là một người đàn ông trẻ mặc một bộ đồ giống như của đội đặc công chống khủng bố trong phim, đeo một chiếc kính màu nâu giống như chàng trai tóc ngắn vừa rồi. Trên tay anh ta còn có súng, lúc này miệng súng đang nhắm vào sau lưng gã đàn ông trung niên áo đen.
Nhưng gã đàn ông trung niên mặc áo đen không coi người này ra gì. Hắn ta quay lại, bóp lấy cổ Sungmin, liền đẩy cậu đến trước họng súng của người thanh niên.
Cục diện lúc này biến thành Sungmin bị người kia chĩa súng vào lưng, trước mặt cậu vẫn là gã đàn ông áo đen hung dữ.
Trong chốc lát, Sungmin ý thức được rất rõ, cậu xui xẻo vô cùng, đã vạn phần vinh hạnh, trở thành con tin rồi!
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy chứ? Sungmin thực sự hối hận, cậu chẳng qua chỉ muốn hẹn hò một lần, muốn yêu đương một chút, ông Trời lại đối xử với cậu như thế này là sao?
Lúc này hai mắt cậu tối lại, không thở được, trong lòng thực sự là hối và hận đang trộn lẫn vào nhau.
Cửa thoát hiểm bỗng nhiên “uỳnh” một tiếng, bị đẩy ra, chàng trai tóc ngắn vừa rồi xông đến, sợi xích màu bạc “vù vù” chuyển động vòng tròn trên cánh tay cậu ta. Động tác của gã đàn ông áo đen còn nhanh hơn, đã ngay lập tức xoay người Sungmin lại, hắn ta nghiêng người, né tránh sự tấn công từ hai phía, lại cười lạnh lùng một cái, lớn tiếng nói:
“Nếu muốn thằng nhóc này chết, các người cứ thử xem”.
Không đợi người ta đến thử, hắn ta cũng sắp bóp chết cậu rồi!
Sungmin dùng sức nện vào cánh tay của gã đàn ông trung niên, hắn ta dường như cũng phát hiện ra trạng thái sắp chết của cậu, vội thả lỏng tay ra. Sungmin lúc này cuối cùng cũng thở được, cậu vừa thở vừa liếc ánh mắt, nỗ lực nhìn sang hai vị cứu tinh. Trong tay anh cảnh sát có súng, trong tay anh kỳ quái kia có xích bạc, phần đầu của xích bạc là phi iêu bạc nhọn.
Được rồi, chẳng cần biết là súng hay phi tiêu bạc, cái nào lợi hại hơn, mau đến cứu cậu đi!
Đáng tiếc, hai người kia lại không nghe thấy tiếng kêu trong lòng Sungmin, hai người ấy dường như đều sợ hãi cho con tin, không dám hành động bừa bãi. Trong lòng Sungmin lo lắng như vậy, suýt chút nữa thì rớt nước mắt.
Gã đàn ông trung niên áo đen phát hiện ra con tin này quả nhiên có tác dụng tốt, đắc ý hơn, lớn tiếng nói: “Hai ngươi mau lùi ra!”.
Hai người nhìn nhau, từ từ lùi lại mấy bước. Trong lòng Sungmin càng lo sợ hơn, cậu rên rỉ trong cổ họng: “Đừng mà, hai người lùi xa rồi, con tin làm thế nào?”.
Đáng tiếc thứ cậu có thể phát ra chỉ là những tiếng “hu hu”.
Gã đàn ông áo đen rất hài lòng với sự nghe lời của đối phương, lại lớn tiếng hét một câu: “Bỏ hết vũ khí xuống!”.
Hạ vũ khí xuống? Vậy cậu chẳng phải là chết chắc sao?
Sungmin vô cùng sợ hãi, bắt đầu gắng sức vùng vẫy. Cậu đấm nện lung tung vào mặt gã kia, chân bên dưới cũng không ngừng đá, thụi. Những thứ này tuy không có tác dụng gì nhiều, nhưng cũng khiến cho gã áo đen chẳng chịu nổi phiền nhiễu, hắn ta khó chịu, phát ra tiếng hét không có chút nào giống người, kéo Sungmin lại gần rồi giơ cao lên, đồng thời nhe răng ra, để lộ hàm răng vàng khè.
Sungmin trợn tròn mắt nhìn, trái tim bắt đầu đập loạn, không phải bởi vì ghét hàm răng vàng và hôi thối của đối phương, mà là vì gã đàn ông này vừa mọc ra hai chiếc răng nanh gớm ghiếc rất dài.
Cái thứ đó là thật?
Quỷ hút máu?
Thật sự là quỷ hút máu sao?!
Hơn nữa là quỷ hút máu có hàm răng vàng!
Sungmin không có cách nào khống chế bản thân mình nữa, cậu cất tiếng thét lên, vùng vẫy càng dữ dội. Ông Trời ơi, không cần phải chứng minh hôm nay thực sự là ngày tốt Trung Tây kết hợp như thế này đâu.
Sungmin không ngừng giãy giụa, la hét khiến gã áo đen tức giận, hắn ta dồn sức bóp cổ cậu thật mạnh, gầm lớn: “Không được hét!”.
Cái bóp cổ này khiến Sungmin đau đớn, trước mặt tối đen, sự sợ hãi khiến cho Epinephrine* của cậu bị kích thích, thời khắc nguy cấp này cậu bột phát một hành động sinh tồn theo bản năng.
(*Epinephrine: Một loại hooc môn do tuyến thượng thận tiết ra khiến nhịp tim tăng cao mỗi khi chạy, nhảy, hoạt động thể thao, hồi hộp, hoảng sợ… )
Tuyệt kỹ phòng thân… đá!
Sungmin túm chặt hai vai gã đàn ông, nghiến răng nghiến lợi, duỗi chân đá thật mạnh vào háng của hắn ta. Gã đàn ông đang nhe nanh đó thét lên một tiếng “ái” đau đớn rồi bỏ tay ra. Sungmin rơi xuống đất, chân vẫn không ngừng lại được, cậu nhắm mắt nhắm mũi ra sức đá đạp liên tục. Gã nanh vàng chỉ còn biết kêu la thảm thiết, ôm lấy thân dưới mà đổ vật xuống.
Người con trai cầm súng và chàng trai tóc ngắn nhìn thấy biến động bên này, chỉ biết trợn mắt há mồm. Sungmin lại tiếp tục đá mấy cái nữa, cuối cùng phát hiện mình đã được thả ra, tự do rồi. Cậu trợn tròn mắt lên, thở hồng hộc, trong lòng nghĩ mau chóng dừng lại, chạy nhanh một chút, thế nhưng đôi chân cậu cứ không tự chủ được, vẫn tiếp tục đá vào gã đàn ông kia.
Người con trai cầm súng cuối cùng không nhìn tiếp được nữa, vội vàng đi đến kéo cậu ra: “Được rồi, được rồi, chàng trai, xin hãy đứng sang một bên, để tôi xử lý”.
Đầu óc Sungmin trống rỗng, chưa kịp phản ứng lại, ngây ra nhìn người con trai kia lấy một sợi thừng nhỏ màu bạc trói chặt gã áo đen. Cậu chớp chớp mắt, chớp rồi lại chớp, thần trí dần dần tỉnh táo trở lại.
Cậu vừa rồi đá thứ gì?
Thật sự là quỷ hút máu?
Chân Sungmin mềm nhũn ra, cậu ngẩng đầu nhìn, chàng trai tóc ngắn đang nói vào một thứ gì đó như máy liên lạc ở bên tai: “Bắt được ba tên rồi, còn có một tên họ hút máu. Những tầng khác đều dọn dẹp sạch sẽ rồi? Được, tôi biết rồi. Chỗ tôi bên này còn có chút vấn đề…”.
Khi cậu ta nói “có chút vấn đề” thì nhìn sang phía Sungmin, Sungmin thấy vậy trong lòng bỗng có cái gì đó bất an, ý thức lại được, liền muốn quay người bỏ chạy. Chàng trai cầm xích xông đến, một tay tóm cậu lại: “Cậu đừng đi”.
Sungmin hất vai, thoát ra khỏi bàn tay của chàng trai kia, nhưng chàng trai kia đã thuận thế hướng xuống dưới giữ chặt cánh tay cậu, Sungmin lớn tiếng nói: “Đừng có bắt tôi, tôi chẳng biết gì cả, cái gì cũng đều không nhìn thấy, tôi sẽ không nói điều gì hết”.
Những thứ này là cái gì chứ? Chàng trai kia sững lại, Sungmin nhân cơ hội gạt tay cậu ta ra, cắm cổ chạy xuống lầu.
Chàng trai tóc ngắn không chút vội vàng, bấm ngón tay, trong miệng không biết niệm những lời gì, sau đó chỉ tay về phía Sungmin ở đằng trước, nói một tiếng: “Đứng!”.
Sungmin chẳng buồn để ý, cứ tiếp tục chạy. Người thanh niên cầm súng kia một tay vịn vào cầu thang, bước mấy bước dài, chặn trước mặt Sungmin. Sungmin giật thót mình, đứng lại.
Chàng trai tóc ngắn tiếp đó cũng nhảy đến, nói: “Bây giờ nếu như cậu chạy, sợ là linh hồn này sẽ theo cậu mãi”. Cậu ta vừa nói vừa rút một chiếc bình ra, giơ miệng bình về phía Sungmin, trong miệng lẩm bẩm đọc một chuỗi câu. Miệng chiếc bình bỗng nhiên đỏ hồng lên, sáng rực, dường như có thứ gì đó vừa bay vào. Lúc này chàng trai mới đậy nắp bình lại, nói một câu: “Được rồi, lần này thì xử lý xong tất cả rồi”.
Sungmin mềm nhũn chân ra, ngồi thụp xuống đất: “Cái đó, cái đó là gì?”.
“Là linh hồn của cô nữ sinh kia, cô ta bị ác linh tấn công, linh hồn bị đẩy ra khỏi cơ thể, có lẽ vì cậu ngồi bên cạnh, nên linh hồn của cô ta liền bám theo cậu.”
Sungmin nghe xong toàn thân toát mồ hôi lạnh, dựng đứng lông tơ: “Cái đó chính là… chính là quỷ phải không?”. Cậu lại bị hồn ma bám theo?
“Cách lý giải này của cậu cũng không sai.”
“Cô ta, cô ta… cô ta ngồi bên cạnh tôi.” Sungmin ra sức phủi phủi cánh tay, trong lòng nghĩ lại mà thấy có chút sợ hãi.
Chàng trai tóc ngắn kia nhìn một lượt từ trên xuống dưới từ trái qua phải đánh giá Sungmin , sau đó hỏi: “Cậu là nhà nào vậy?”.
“Cái gì mà nhà nào?” Sungmin nghe không hiểu.
Chàng trai kia nhăn mày lại: “Cậu không phải là hàng ma sư?”.
“Hàng ma sư là gì?”
Chàng trai kia và người con trai cầm súng cùng nhìn nhau một cái, sau đó lại hỏi: “Vậy vừa rồi cậu làm thế nào mà có thể xông qua kết giới của tôi?”.
“Kết giới gì?”
“Kết giới chính là…” Chàng trai kia ngẫm nghĩ, không giải thích nữa, xoay ngón tay, miệng lẩm bẩm nói mấy chữ, tay khua khua trước mặt Sungmin, lại khe khẽ nói một tiếng: “Đứng”. Sau đó cậu ta nói với Sungmin: “Cậu có thể đi được rồi”.
Sungmin nhìn hai người trước mặt, bò dậy, cẩn trọng cất bước đi, đi được mấy bước, liền chạy nhanh xuống lầu.
“Trời, thật sự là đến đi thoải mái?”, chàng trai tóc ngắn vô cùng kinh ngạc, lại xông đến muốn ngăn Sungmin.
Sungmin lần này thật sự hoảng sợ, cậu hất tay nói lớn: “Chẳng phải nói tôi có thể đi rồi?”.
“Sợ là vẫn chưa được.”
“Vì sao chưa được?”
“Tôi có câu hỏi muốn hỏi cậu.”
“Có câu hỏi thì giỏi lắm sao? Tôi còn có đầy một bụng câu hỏi đây.”
Chàng trai kia nhướn mày lên: “Ôi, gan của cậu cũng thật to, miệng lưỡi sắc bén lắm”.
Sungmin bĩu bĩu môi, không muốn để ý đến cậu ta nữa, nhưng trước mắt cậu bị hai người này vây trong góc, tự biết rằng sẽ không thể đi nổi. Con người Sungmin đây, thực sự có một số lúc thần kinh rất mạnh mẽ, gan cũng không hề nhỏ, hơn nữa còn lạc quan kỳ lạ. Bây giờ vừa thấy mình khó lòng đi được, cậu cũng nhanh chóng định thần trở lại, hỏi: “Các người là ai?”.
“Hàng ma sư, chính là những người giải quyết đám yêu ma quỷ quái. Tôi tên Kim Heechul, anh ấy tên Lee Donghae.” Chàng trai tóc ngắn trả lời một cách thoải mái.
“Ác linh là cái gì?”
“Chính là yêu ma tà ác lại có năng lực.”
Câu trả lời của Heechul khiến Donghae phải tán thưởng: “Heechul, giải thích của cậu thật là thông dụng dễ hiểu”.
“Cảm ơn quá khen.” Heechul lịch sự xua xua tay với Donghae, sau đó lại quay sang nhìn Sungmin, nói tiếp: “Đổi sang tôi hỏi cậu, trong rạp chiếu phim có chuyện gì, cậu đã nhìn thấy cái gì rồi?”.
Sungmin chăm chú nhìn Heechul, lại chuyển qua nhìn Donghae, cũng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Tôi đâu có nói các người trả lời câu hỏi của tôi rồi thì tôi sẽ phải trả lời câu hỏi của các người”.
Heechul ngẩn ra, ưỡn lưng trừng mắt: “Cậu đùa tôi sao?”.
“Nếu như đột nhiên giữa đường nhảy ra hai người mặc trang phục như đang diễn kịch, lại nói bọn họ là thần tiên, sau đó bộ mặt hung hãn muốn thẩm vấn cậu, cậu có trả lời hay không?” Sungmin nói đầy lý lẽ.
Heechul đáp lại cũng rất nhanh: “Trả lời, tại sao không trả lời, nếu cậu cũng nói mình là thần tiên, tôi nhất định sẽ ôm lấy chân cậu, ngoan ngoãn trả lời, biết gì nói nấy, mà đã nói thì sẽ nói cho bằng hết”.
Cậu ta rõ ràng là đang nói chuyện cười với Sungmin, Sungmin cũng trầm giọng xuống: “Lấy giấy chứng nhận ra cho tôi xem trước đã”.
“Hì, cậu đúng là sẽ mở miệng nói câu này.” Heechul lại cẩn thận nhìn Sungmin một cái, dựng đứng ngón tay cái lên: “Cậu à tôi đã thấy qua nhiều người bình thường gặp phải chuyện siêu nhiên như thế này rồi, cậu có thể coi như người kỳ quái nhất”. Sau đó cậu ta nói vào máy liên lạc, ngữ khí không vui lắm: “Ray, chỗ tôi có một chàng trai, không chịu hợp tác, muốn kiểm tra giấy chứng nhận của chúng tôi. Anh mau bảo Kangin lên đây, đừng quên nhắc anh ta mang giấy chứng nhận”.
Sungmin nói câu này cũng khiến Donghae phải phá lên cười. Cậu bĩu môi, cười gì mà cười, có gì đáng cười chứ, yêu cầu của cậu rõ ràng là rất hợp lý. Sungmin nhìn Heechul một cái, chàng trai này còn không biết xấu hổ nói cậu kỳ quái, so với bọn họ, cậu phải được xếp vào loại siêu bình thường mới đúng. Heechul liếc thấy ánh mắt đó của cậu, cũng lập tức nhìn đáp lại. Hai người cứ thế tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi cả một hồi lâu.
Một lúc sau, Sungmin trông thấy sự xuất hiện của người có thể cho cậu xem giấy chứng nhận, đó là một cảnh sát.
Vị cảnh sát này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, tên là Kangin. Sungmin cẩn thận xem xét giấy chứng nhận của ông ta, kỳ thực cậu cũng nhìn không ra đây là thật hay giả, dù sao ảnh và người cũng rất giống nhau. Cậu bị cảnh sát này đưa từ rạp chiếu phim xuống dưới lầu, ra phía sau của khu trung tâm thương mại, ở đó có đỗ hai chiếc xe cảnh sát, hai chiếc xe SUV và một xe tải.
Sungmin ngồi trong xe cảnh sát, được yêu cầu giao chứng minh thư để kiểm tra, điện thoại của cậu bị lấy đi một lúc, sau khi đã qua kiểm tra liền được trả lại cho cậu. Cuộc gọi đầu tiên của Sungmin là gọi cho Ryeowook, đáng tiếc những gì nghe thấy lại vẫn là tiếng thông báo thuê bao kia ngoài vùng phủ sóng.
Sungmin đáng thương cúi thấp đầu, cậu lớn như thế này rồi, vẫn chưa thực sự gặp qua người chết, chưa bị ma quỷ bám theo, chưa bị yêu quái đánh qua, chưa bị bắt làm con tin, chưa bị chú cảnh sát nào giữ lại. Nhưng mà trong ngày hôm nay, tất cả những chuyện này đã gặp hết rồi.
Rằm tháng Bảy, quả nhiên là một ngày không tốt.
Sungmin càng nghĩ càng buồn, sớm biết như thế này, cậu đã nghe theo lời Ryeowook, không ra ngoài thì tốt rồi. Bố mẹ đều đang ở nước ngoài, cậu lại sống một mình ở đây, bây giờ xảy ra chuyện, ngay đến chỗ dựa cũng không có.
Sungmin ngẫm nghĩ, không kìm được rớt nước mắt. Cảnh sát tên Kangin giật nảy mình: “Ai da, không có ai đánh cậu, mắng cậu, lại không bắt giữ cậu, cậu khóc cái gì chứ?”.
“Chú cảnh sát, cháu là công dân tốt, cháu từng làm nhiều chuyện tốt, còn thường xuyên dũng cảm làm việc nghĩa, tuy sau khi làm xong, luôn chẳng thấy nghĩa đâu, nhưng cháu vẫn kiên trì làm người tốt.”
Kangin tắt nụ cười: “Chúng tôi đâu có nói cậu là người xấu, chỉ là cậu tự nhiên lại xông vào hiện trường phạm tội, cho nên mới phải mời cậu hợp tác điều tra”.
Sungmin dụi dụi mắt, hỏi: “Phải hợp tác thế nào?”.
“Cậu thử nói xem, vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì?”
Sungmin điều chỉnh lại cảm xúc một chút, trả lời: “Cháu cùng bạn đi xem phim, sau đó bạn cháu có việc phải đi trước, chỉ còn lại một mình cháu tiếp tục xem. Cô nữ sinh đó ngồi bên cạnh cháu, cứ luôn khóc, cô ấy nói cậu ấy rất xui xẻo, thất tình rồi, đi đường thì ngã xuống hố, xem phim còn mua nhầm vé gì đó, không nhớ được hết nữa, nhưng tóm lại cũng chỉ loanh quanh mấy điều này, sau đó cô ấy cứ khóc…”. Sungmin ngừng một chút, lại nói: “Hóa ra xui xẻo thực sự có thể truyền nhiễm, cô ấy ngồi gần cháu như vậy, đem xui xẻo truyền hết cho cháu, cháu cũng bắt đầu xui xẻo rồi…”.
“Cậu Lee.” Kangin không nhịn được cắt ngang lời cậu: “Cậu cùng với nữ sinh kia ra ngoài như thế nào? Ở trong phòng chiếu phim, cậu có phát hiện ra điều gì khác thường không?”.
“Lúc đó cháu đột nhiên ngửi thấy có mùi khét, cho rằng đang cháy ở đâu, thế nhưng khi nhìn thì lại không phát hiện gì. Chỉ có điều rất lạ là, lúc đó mọi người trong phòng chiếu cứ như bị niệm chú vậy, ai nấy đều ngồi yên không động đậy. Sau đó cô gái bên cạnh cháu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, cháu đương nhiên là chạy theo cô ấy. Nhưng cô ấy đi rất nhanh, trong thoáng chốc cháu đã không nhìn thấy cô ấy đâu nữa. Sau đó cháu cứ đi cứ đi, lại phát hiện ra cô ấy ngồi trên nền tại một lối rẽ.”
“Cậu nói, lúc đó cậu ngửi thấy mùi khét?”
“Đúng, trong phòng chiếu cháu có ngửi thấy, sau đó khi phát hiện cô gái ấy ngồi dưới đất bất động, cháu muốn gọi điện cho xe cấp cứu thì lại tiếp tục ngửi thấy mùi khét, chính là người đàn ông bị cái người tên Kim Heechul kia đánh chết, khi hắn ta xuất hiện cháu đã ngửi thấy…”, Sungmin đem tất cả những sự việc đã trải qua thuật lại rõ ràng.
Kangin nhẫn nại nghe cậu nói hết, lại hỏi cậu khi đi đến lối rẽ có cảm thấy xung quanh khác thường gì không? Còn hỏi trên người cậu có cái gì đại loại như bùa hộ thân không?
Sau khi biết được là không có, ông nhanh chóng làm một bản ghi chép rồi rời đi.
Một lát sau, Heechul theo Kangin cùng quay trở lại. Sungmin thấp thoáng nghe thấy cậu ta nói về mình: “Người vô tội qua đường liệu có lợi hại thế không? Đến như chúng ta, những người có chút chuyên nghiệp đây còn phải chật vật nữa là”.
Chẳng bao lâu sau hai người bọn họ đi đến trước mặt Sungmin, Kangin nói: “Kim thiếu gia có vài câu hỏi muốn xác nhận với cậu một chút”.
Heechul lên tiếng hỏi: “Cậu nói trong phòng chiếu phim và trên người của gã đàn ông ở lối rẽ có mùi cháy khét phải không?”.
Sungmin gật đầu, Heechul lại hỏi: “Cậu còn ngửi thấy mùi này ở đâu nữa không?”.
“Cơm cháy khét có được tính không?”
“Cậu nói thử xem?”, Heechul chẳng vui vẻ gì.
“Vậy thì không có nữa.”
Heechul nhướn mày, lấy ra hai chiếc bình nhỏ: “Cậu ngửi thử xem, có thể ngửi ra mùi gì?”.
Sungmin ngửi ngửi rồi chỉ vào một trong hai chiếc bình nói: “Cái này có mùi khét, cái kia không có”.
Mặt Heechul lộ ra vẻ kinh ngạc, nói một câu kỳ quái: “Mũi của cậu là thứ gì vậy?”.
Cậu ta nhìn chăm chú vào Sungmin, lôi ra một công cụ kiểu chiếc máy tính cầm tay loại nhỏ quét một vòng quanh người cậu, sau đó lại hỏi một lần nữa: “Cậu thực sự không phải hàng ma sư?”.
Sungmin lắc đầu, chỉ vào công cụ kia hỏi ngược lại: “Thứ đồ này có tác dụng gì?”.
“Kiểm tra xem cậu có phải là yêu quái không.”
“Cậu mới là yêu quái.” Sungmin nhìn cậu ta chằm chằm, Heechul lại chẳng buồn để ý, quay người nói vào máy liên lạc: “Donghae, chưa thể thu đội về, trong toà nhà có lẽ vẫn còn một con nữa. Ừm, cậu bé kỳ lạ này khi ở trong phòng chiếu có gặp một con khác, có lẽ nó đã bám vào thân thể của cô nữ sinh kia đi ra ngoài, không phải là con chúng ta bắt được. Người đàn ông kia tôi vẫn luôn theo dõi, hắn ta không vào phòng chiếu phim, thời gian không khớp. Bọn chúng có lẽ còn đồng bọn, anh sắp xếp lại những người trong đội, rà soát một lượt. Đúng rồi, có lẽ không sai, mũi của cậu ấy cũng không biết phát triển như thế nào, cậu ấy có thể ngửi thấy, tôi kiểm tra rồi”.
Sungmin bĩu môi, mũi của cậu rõ ràng rất bình thường. Heechul ba la bô lô một hồi rồi lại quay sang hỏi Sungmin: “Cậu còn phát hiện ra cái gì nữa không?”.
Sungmin cố sức nghĩ hồi lâu, sau đó hỏi lại: “Cái người bóp cổ tôi kia, là quỷ hút máu phải không?”.
Heechul phóng khoáng đáp: “Đúng”.
Sungmin “ồ” lên một tiếng: “Hóa ra quỷ hút máu cũng có hàm răng vàng, bọn chúng cũng giống như người bình thường, bị đá vào chỗ đó cũng biết đau”.
Heechul nhướn nhướn mày lên, hai tay khoanh trước ngực: “Cậu đang kể chuyện cười với tôi?”.
“Tôi không có.” Sungmin tỏ ra vô tội: “Quỷ hút máu không buồn cười, rất đáng sợ”.
Heechul lại nhìn Sungmin mấy cái, nói tiếp: “Cậu đợi ở đây”, sau đó kéo Donghae đi.
Sungmin ngồi ngẩn ra trong xe một hồi, đợi rất lâu cũng không có người đến hỏi.
Cậu lại gọi điện cho Ryeowook, vẫn ngoài vùng phủ sóng. Sungmin thở dài, xuống xe đi xung quanh xem xét, phát hiện căn bản chẳng có ai giám sát mình. Cậu chợt nghĩ, chứng minh thư và điện thoại mình đều lấy lại rồi, bây giờ lén lút chạy mất, chắc không vấn đề gì nhỉ?
Cậu thực sự không muốn bị bọn họ bắt đi, ai biết được phía sau còn phát sinh những chuyện gì. Vạn nhất bọn họ cảm thấy mũi cậu có vấn đề, không biết có bắt cậu đi giải phẫu làm thí nghiệm không?
Sungmin suy nghĩ linh tinh một hồi, càng nghĩ càng sợ hãi, thế là quyết định chuồn đi.
Cậu vờ như lơ đãng bước về phía cửa lớn của vườn, khi đi qua chiếc xe tải kia, thấy cửa hé ra khe hở, cậu không kiềm chế được nhòm vào trong xe nhìn trộm một chút. Bên trong có rất nhiều các loại thiết bị máy móc, mấy cái màn hình treo bên trên, rất giống như xe chỉ huy của đội chống khủng bố trên phim. Người tên Donghae kia lúc này đang nói chuyện với hình ảnh trên màn hình, giống như đang chỉ huy: “Mục tiêu cách chỗ cậu còn ba trăm mét, nó rẽ trái đi về hướng tây, bây giờ đi vào một toà nhà lát gạch đỏ… Đợi chút, tôi lập tức tra lại kết cấu tòa nhà này… Xin lỗi, Shindong, tòa nhà đó quá cũ, chúng tôi không có sơ đồ kết cấu của nó. Tổ thứ ba đã đi qua đó rồi, anh đợi thêm chút, đừng đi một mình vào đấy, cẩn thận bị phục kích…”.
Sungmin nghe thấy vậy thì có chút kích động, cũng có chút ngưỡng mộ, đây không phải là đội đặc nhiệm chống khủng bố hay sao, nhìn người ta làm việc uy phong như thế.
Đáng tiếc, mơ ước muốn làm cảnh sát của cậu chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Sungmin khom lưng xuống, lén lén lút lút đi về phía trước, đi qua một chiếc SUV, nghe thấy Heechul đang nói chuyện điện thoại: “Tôi bày hai lần kết giới, cậu ấy đi vào trong đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Khốn kiếp, Leeteuk chết tiệt, anh cười cái khỉ gì chứ, cậu ấy thực sự không niệm chú không động pháp khí gì đã đi vào được. Ray, anh kiểm tra xem có tư liệu gì hay không, cậu ấy rốt cuộc là ai… à, Boss, sao anh lại ở đây? Không không, chúng tôi ở đây rất thuận lợi. Chàng trai kia không sao, không bị thương, không bị thương, chỉ là chịu chút kinh sợ… cậu ấy không sao, gan cậu ấy rất lớn, gặp phải quỷ hút máu kia còn đánh như là đánh con cháu vậy. Tôi cũng đồng tình với anh… cậu ấy vừa rồi còn có tâm trạng nói chuyện cười với tôi, nếu không phải là cậu ấy thật sự chẳng hiểu chuyện gì, tôi còn cho rằng cậu ấy là hàng ma sư của nhà nào vừa khởi nghiệp… Vâng, Boss, tôi biết rồi, vậy tôi đi loại bỏ ký ức không tốt của cậu ấy, sau đó đưa cậu ấy về nhà…”.
Sungmin nghe đến đây, ôm đầu chạy ra ngoài nhanh như tên bắn. Cậu không muốn bị xóa bỏ trí nhớ, tuy những gì trải qua trong ngày hôm nay rất đáng sợ, nhưng biết được chuyện gì xảy ra, vẫn còn tốt hơn so với việc chuyện gì cũng không biết. Tốt xấu gì bây giờ cậu cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, sau này gặp phải chuyện quỷ quái, sẽ kiên quyết không xông đến xem nữa, đến lúc đó có thể chạy xa được bao nhiêu, cậu sẽ chạy xa bấy nhiêu.
Hơn nữa xóa bỏ trí nhớ là cái quỷ gì? Nghe có vẻ giống như là loại thí nghiệm quái đản nào đó. Phòng bệnh kỳ dị trắng toát, bóng đèn rọi thẳng vào mắt, người đeo khẩu trang, y thuật tà ác của những con dao mổ lạnh lẽo… những tưởng tượng này càng khiến cho Sungmin gắng sức chạy như điên.
.
.
.
Kết thúc chương 3
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn đã được duyệt.