Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

[TYDV] Chương 50

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Người dịch: Lam Nguyệt
Convert for Kyumin ver: Ami Wakeshima
Thể loại: huyền huyễn, nhất thụ nhất công, hiện đại văn, HE
DisclaimerQuá buồn là cả cái fic lẫn nhân vật đều không thuộc về mình, nó thuộc về tác giả Minh Nguyệt Thính Phong và Kyumin, là của nhau. <3
Rating: PG-13
Couple: Kyumin

***
CHƯƠNG 50

.
.
.

Lee Sungmin cấp tốc lao lên tầng ba mươi bảy, lúc này Ji Ji thân hình bé nhỏ tròn vo đang nằm trên giường trong phòng chữa bệnh, bên cạnh, một bác sĩ đang xử lý vết thương cho nó. Bình nước nhỏ đặt trên đầu giường, nhưng không nhìn thấy Eunhyuk ríu rít nhảy nhót nữa.

Lee Sungmin chôn chân ở cửa phòng, cậu do dự không dám bước vào. Hai đứa nó làm sao rồi? Có phải đã nguy hiểm đến tính mạng không? Có phải kết quả thăm dò không tốt không?

Lee Sungmin hít sâu một hơi, chầm chậm đi đến bên giường. Ji Ji yếu ớt nằm đó, hé mắt nhìn cậu một cái rồi nhắm lại.

“Ji Ji…” Sungmin khẽ gọi, tay run run vuốt lên cái đầu nhỏ của nó.

“Nó bị thương rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian.” Bác sĩ bên cạnh bận rộn làm việc không ngừng, nhưng cũng lên tiếng an ủi cậu: “Tôi là người của thần tộc, có thể chữa cho linh vật, đừng lo lắng”.

Lee Sungmin gật đầu, đau lòng nhìn chú chuột béo thoi thóp thở. Lúc này, trong chiếc bình truyền ra tiếng nói: “Cậu chỉ quan tâm nó, chẳng thèm để ý đến tôi, cậu thiên vị!”.

Bác sĩ thần tộc kia cười: “Cậu ở trong bình, cậu ấy đâu có thấy. Tôi đến giúp cậu hiện hình nhé”. Ngón tay anh ta chạm vào miệng bình một cái, một khối nước nhỏ  từ trong bình trào ra, anh ta bấm ba ngón tay, Eunhyuk Thủy Linh liền hóa thành hình dáng cậu bé nước ngồi trên miệng bình.

“Cậu cũng bị thương rồi?” Đến biến hình cũng không làm được, đây chắc là bị thương rất nặng? Lee Sungmin trong lòng dấy lên một cơn buồn bã.

“Tôi cũng không coi là bị thương, chỉ quá mệt thôi, linh lực kém đi nhưng chưa tiêu hao hết. Chuột béo thì bị thương rất nặng, tôi phải đưa nó quay về, thật chẳng dễ dàng.”

Giọng nói của Eunhyuk Thủy Linh lộ ra vẻ mệt mỏi, nó làm bộ làm tịch thở dài: “Lời tiếp theo tôi nói, cậu phải bình tĩnh nghe, nhất định phải bình tĩnh đó”.  

Đây nhất định không phải tin tức tốt, trái tim Sungmin thắt lại, cậu nói cũng không ra lời nữa, chỉ có thể gật đầu.

“Chỗ đó loạn xì ngầu cả lên, kết giới rất nhiều, chúng tôi không tìm được, ma lực của phong ấn rất mạnh, cũng không thể vào.” Quả nhiên, nếu như đến thần bảo vệ còn không vào được, chỗ đó làm sao có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Trái tim Sungmin như bị vò nát, đau đớn.

“Nhưng mà, bên trong đó nhất định có nước. Tuy tôi không tìm được chỗ cụ  thể, nhưng tôi là Eunhyuk Thủy Linh, chỉ cần nơi nào có nước tôi đều cảm ứng được, nó phong ấn có nghiêm hơn nữa, tôi cũng biết chỗ đó có nước, mà lại là thứ nước kỳ lạ, năng lượng cực mạnh.”

Lee Sungmin sững người, ngẩn ra một hồi, cuối cùng khôi phục được thần trí, lời Eunhyuk nói khiến cậu vô cùng kích động.

Thứ nước kỳ lạ, năng lượng cực mạnh?

Đó nhất định là nước của Tỉnh tuyền, nhất định là vậy!

Eunhyuk Thủy Linh vẫn còn liến thoắng không ngừng, hằm hè nói: “Nếu như lúc đó tôi có thể tiếp cận nguồn nước kia, tôi nhất định đã đánh cho đám yêu ma quỷ quái đó tơi bời tan tác rồi, chẳng cần phải bỏ chạy mất hình tượng như vậy. Chuột béo cũng sẽ không bị thương thành như thế này. Đều trách địa phủ đó, làm ra nhiều tầng như vậy, còn cổ quái kỳ dị, căn bản chính là không có đường, nếu lần này không phải tôi xuất mã, chắc chắn không thể biết chỗ đó có nước”.

Lee Sungmin không chú ý nghe nó dài dòng lôi thôi, trong đầu cậu lúc này lại tràn đầy hy vọng, có Tỉnh tuyền, có Tỉnh tuyền!

Chỉ cần Tỉnh tuyền tồn tại, không có đường cũng chẳng lo? Phong ấn đi nữa cũng chẳng sợ? Phải xuyên qua mười tám tầng địa ngục cũng chẳng thành vấn đề. Cứ coi như giẫm trên con đường toàn đao mà hướng về phía trước, cậu cũng nhất định phải thử xem!

Yesung ở bên ngoài ứng chiến, còn trong công ty mấy thần tộc đi tiếp ứng bị thương vừa quay về. Kim Ryeowok ở trong phòng giám sát sau khi xác nhận trình tự, bố trí hành động không có vấn đề gì rồi, nhận được tin liền tức tốc đến phòng họp cùng bọn họ bàn việc. Lee Sungmin trong lòng kích động nhưng tạm thời chưa tìm được ai để bàn bạc. Không có bọn họ, cậu cũng không thể vào địa ngục tìm Tỉnh tuyền được.

Thế là Lee Sungmin kìm nén tâm trạng, quyết định chăm chỉ làm việc, hoàn thành nhiệm vụ cứu viện mới là việc gấp trước mắt cần làm. Cậu nhìn đồng hồ, lúc này đã là tám rưỡi tối, thời gian cấp bách, Lee Sungmin hớt hải chạy về phòng giám sát.  

Tại phòng giám sát, trong màn hình lớn trên tường, tình hình các nơi đã được sắp xếp, bốn máy tính bên dưới cũng chuẩn bị xong xuôi, bốn nhân viên thao tác đã ngồi vào vị trí. Lee Sungmin ngồi lên một vị trí trống khác trong phòng, chuẩn bị tham gia hỗ trợ bất cứ lúc nào. Cậu nhanh chóng xem lại tóm tắt nhiệm vụ trên bàn lần nữa.

Na In đứng trước màn hình lớn, phân công chi tiết lại mọi việc, dặn dò kỹ càng thêm một lượt, mọi người kiểm tra, xác nhận, ai vào vị trí người đó.

Phía Ha Ji Woon bên kia, ba chiếc xe chở hàng lớn dừng ngay đầu đường phía sau khu nhà xưởng bỏ hoang. Máy móc trong xe, tất cả trang bị đều đã kiểm tra hoàn tất. Các hàng ma sư mai phục các chỗ, nghiêm cẩn chờ đợi.

Mỗi người trên vai đều có camera mini, mọi người mang theo súng và các binh khí hàng ma khác, đeo bùa chú, máy liên lạc lên, mặc áo phòng hộ, đội mũ bảo hiểm, đeo kính bảo vệ mắt âm dương, hai chân lắp đặt máy trợ lực.

Tám giờ bốn mươi phút, xe cộ, trang bị và máy bay trinh sát đều đã vào vị trí. Tám giờ năm mươi phút, tất cả máy liên lạc, camera mở ra test thử, điều chỉnh chính xác tần số để đảm bảo không loạn tín hiệu, làm phiền đến nhau. Tám giờ năm mươi lăm phút, Ha Ji Woon đưa tổ hàng ma sư của anh xuống xe, dưới sự bảo vệ của màn đêm kín đáo áp sát khu vực nhà xưởng.

Đúng chín giờ, Ha Ji Woon vẫy tay một cái, Choi Siwon xông vào trong trước. Ống kính camera trên vai anh truyền hình ảnh về, cửa lớn của khu nhà xưởng có hai gã canh giữ.

Hankyung truyền đạt tin tức với Choi Siwon qua thiết bị liên lạc: “Cả hai đều là con người”.

Choi Siwon không chút tiếng động đi đến, bấm tay làm phép, tạo ảo ảnh tấn công về phía mấy gã kia.

Hai gã kia trong thoáng chốc trúng chiêu, hoàn toàn không nhìn thấy Choi Siwon đã đứng trước mặt mình.

Choi Siwon mượn sự che chắn của bọn họ, tìm kiếm góc khuất của camera giám sát ở cửa, lướt tới bên dưới máy theo dõi đó, điều chỉnh lại đường truyền, lắp lên một chiếc máy khống chế  tín hiệu mini. Chiếc máy vừa được lắp vào, tín hiệu lập tức thay đổi trong chốc lát.

“Ok, bây giờ chiếc camera này thuộc về chúng ta rồi.” Nhận được xác nhận của Na In, Choi Siwon quay người dùng ký hiệu tay với Ha Ji Woon.

Na In bên này khống chế hình ảnh của camera giám sát đó, khiến hình ảnh nó hiển thị lúc nào cũng là khung cảnh không người xung quanh khu nhà xưởng. Ha Ji Woon và Hankyung chạy về phía cửa. Hai gã đang trúng ảo ảnh đứng canh cửa cũng hoàn toàn không thấy có gì bất thường, thế là ba người bọn Ha Ji Woon bình thản đi qua trước mặt hai gã đó, vào cửa lớn.

“Bọn họ đã thành công đi vào, nhắc lại, đã thành công đi vào. Heechul, các cậu có thể bắt đầu rồi.”

Choi Siwon đi trước mở đường tiến vào khu nhà xưởng, Hankyung bám sát theo sau, Ha Ji Woon đi sau chót.

Cùng lúc ấy, mấy người bọn Heechul tản ra, lắp camera giám sát ở xung quanh khu nhà xưởng. Lúc này, tất cả hình ảnh xung quanh đã được truyền về  trung tâm đầu não.

Ngoài khu nhà xưởng có hai tên đi lại tuần tra, bọn Heechul lẩn vào chỗ tối, án binh bất động. Tên tuần tra nhìn một cái vào hai gã giữ ở cửa lớn, Shindong đứng gần đó nhất, tay đặt trên đoản đao, chuẩn bị ứng phó với tình huống bất ngờ.

Hai gã giữ cửa vẫn còn trong ảo ảnh, toàn thân thả lỏng, giống như đang nói chuyện.

Tên tuần tra không nhìn ra điều khác thường, cũng không để ý thấy những chiếc camera mới lắp, thế là cứ từ từ đi qua.

Ray dùng máy tính cầm tay loại nhỏ, căn cứ vào tình hình hiện trường, chỉ huy lắp đặt thiết bị gây nổ. Các hàng ma sư hành động nhanh nhẹn, bình tĩnh, có trật tự  lại vô cùng yên lặng.

Ba người Ha Ji Woon tiếp tục vào sâu bên trong. Số liệu từ thiết bị định vị và camera trên người bọn họ truyền về máy tính của trung tâm chỉ huy, được vận hành tính toán phân tích để vẽ ra bản đồ tuyến đường họ đã đi qua trong công trình đó.

“Lão đại, con đường này mọi người đã đi qua hai lần rồi.” Na In kịp thời thông báo vấn đề khả nghi cho bọn họ.

Đây là một khu nhà xưởng rất lớn, chia ra nhiều phòng làm việc và khu xưởng khác nhau. Bọn Ha Ji Woon đi vào khu vực phía trước, bước đầu thăm dò, thấy ở đó không thể giấu người, lền đi đến trung tâm, nơi có khả năng nhất. Nơi này năng lượng bùa chú mạnh nhất, kết cấu kiến trúc phức tạp nhất là nơi tốt nhất để giam giữ. Chỗ đó trên mặt đất có hai tầng, dưới đất lại có tầng hầm. Sau khi trải qua sửa chữa, hành lang và phòng ốc trở nên rối rắm bừa bãi, tương đối phức tạp.

Bọn Ha Ji Woon lúc bắt đầu còn coi là thuận lợi tuần tra mấy lượt, tránh được camera giám sát, nhưng bây giờ cứ tiếp tục đi, lại vẫn lòng vòng nguyên tại chỗ, không tiến thêm được chút nào.  

“Tôi không nhìn ra có ảo ảnh.” Hankyung nghe thấy câu này lập tức nhỏ  tiếng nói.

“Tôi cũng không cảm thấy có kết giới ảnh hưởng.” Choi Siwon cũng thông báo.

Ha Ji Woon lập tức lắp một camera mini ở chỗ này, cài đặt thêm thiết bị định vị.

Na In bên kia nhanh chóng chạy phần mềm phân tích trên máy tính: ‘”Không phải là kết giới và ảo ảnh, là trận pháp. Trận hình có thể có hai loại, bây giờ tôi sẽ gửi cho mọi người”. Cùng lúc, điện thoại của ba người Ha Ji Woon nhận được tư liệu.

Sau hai mươi phút, bọn Heechul bên ngoài nhà xưởng nhận được thông báo của phòng giám sát; “Bọn lão đại tuần tra xong tầng hai rồi, trước mắt đi đến khu xe tầng một, đang tiến vào trong. Heechul, Shindong, mọi người bây giờ đi vào, tôi đã gửi bản chỉ dẫn tuyến đường rồi. Nari, mấy tên tuần tra bên ngoài kia giao cho cô đó. Bọn chúng cứ qua một lúc sẽ báo cáo lại hành động, để tránh đánh rắn động cỏ, cô đợi thông báo của tôi”.

Mấy người nhóm Heechul theo chỉ thị phân chia hành động, hai tổ hàng ma sư làm hậu viện cũng đã tiến đến gần đợi lệnh. Mọi người đều đang căng thẳng chờ đợi tiến độ của bọn Ha Ji Woon, bởi vì điều này quyết định khi nào sẽ phát lệnh tổng tấn công.

Hai tên tuần tra bên ngoài nói mấy câu vào máy bộ đàm, báo cáo tình hình trước mắt không có gì khác thường, sau đó một người cầm thuốc đi về hướng hai người giữ cửa. Na In vội vàng thông báo tình hình và hạ lệnh hành động.

Jung Nari nhận được mệnh lệnh, giương tiễn, nhắm chuẩn về phía cửa.

Tên tuần tra kia đi đến gần gã giữ cửa, muốn xin lửa. Gã giữ cửa vẫn còn trong ảo ảnh, đương nhiên không để ý đến hắn ta. Tên tuần tra chửi mấy câu, đang muốn đẩy gã một cái thì một mùi đoản tiễn rạch trời lao đến, trong chốc lát cắm vào ngực hắn ta.

Tên tuần tra đi xin lửa ngã xuống, tên còn lại đứng bên kia lập tức phát hiện có chuyện bất thường, hắn vừa móc súng vừa mở bộ đàm định báo cáo, phía sau, một bóng người nhào đến, thụi vào giữa lưng hắn, vặn cổ hắn một cái, tên đó đến rên cũng chẳng kịp, mềm nhũn ngã xuống đất.

Leeteuk kéo tên đó đến chỗ tối, Na In đang định thông báo Ha Ji Woon không còn nhiều thời gian nữa, vì trong vòng năm phút, mấy tên tuần tra không báo cáo, kẻ bên trong chắc chắn sẽ phát hiện điều bất thường, cần phải tăng tốc hành động.

Nhưng anh còn chưa mở miệng, trong máy liên lạc đã truyền đến tiếng súng. Ha Ji Woon lớn tiếng hét: “Chúng tôi bị phát hiện rồi, hành động thôi!”.  

Na In hạ lệnh, Ray và Leeteuk đồng thời nhấn công tắc đạn nổ, bên ngoài nhà xưởng mấy tiếng nổ cực lớn vang lên, mấy bức tường bị phá tan. Cùng lúc đó, bên trong khu nhà xưởng, tiếng súng rung trời vang lên, cuộc chiến đã bắt đầu.

Một nhóm vệ sĩ mang theo sói yêu, xác sống, xà tinh xông ra, Jung Nari đứng ở chỗ cao, “soạt soạt” mấy mũi tiễn, xử lý xong mấy con. Tiếng xe máy rít gió cuộn tung bụi đất lao đến, đó là tiểu tổ hậu viện của hàng ma sư. Máy bay trinh sát mở đèn thăm dò chói mắt bay tới phía trên khu nhà xưởng, tình hình chiến đấu cả khu hiện lên rõ ràng.

Trong Công ty Nhã Mã của cao ốc Đế Cảnh, mọi người cũng đang vô cùng kích động, tất cả đều cuồn cuộn ruột gan, như có lửa nóng trong lòng. Những hàng ma sư ra ngoài làm xong nhiệm vụ quay về cũng không nghỉ ngơi, dì quét dọn cũng không tiếp tục dọn dẹp vệ sinh nữa, nhân viên bị thương cũng chạy toàn bộ từ phòng chữa bệnh xuống.

Phàm là có thời gian rỗi hay có thể cử động, toàn bộ đều tề tựu trước các màn hình giám sát trong công ty, yên lặng quan sát trận chiến.

Bên ngoài nhà xưởng là một khối hỗn chiến, tiếng súng rung trời, đường tên mũi đạn lao vun vút, kẻ địch đến trước mắt liền lấy binh khí ra quyết trận sống mái, xe máy linh hoạt luồn lách vào trong, một nhát chém ngã mấy con xác sống. Hai chiếc xe tải loại nặng đâm đổ tường vây, lao đến diệt địch. Cửa thùng xe mở ra, thiết bị cỡ lớn được kéo xuống, Ray và Leeteuk dẫn hai hàng ma sư bắt đầu phá Diệt thần chú trận.

Sức mạnh của chú trận này rất lớn, trận hình phức tạp, số lượng chú ấn nhiều không đếm xuể, giăng đầy khắp cả khu vực. Cần phải tìm thấy vị trí then chốt của trận kết giới, căn cứ theo loại hình, chọn ra bùa phá trận thích hợp để đối phó. Công việc này rất tốn thời gian, tiến triến rất chậm.

Trước mắt, về mặt vũ lực, binh đoàn hàng ma gần như đã khống chế được cục diện, nhưng hai cây lớn bên cạnh khu xưởng lại đột nhiên sống dậy. Cành lá rung lắc, thân cây vung ngang, phần rễ  thậm chí còn có thể chuyển động, bọn chúng hành động khác thường, hung dữ quét đổ một mảng người.

“Là cây yêu!” Jung Nari liền lăn dưới đất một vòng tránh đòn tấn công, lớn tiếng hét: “Hướng xuống đất đánh Định thân chú, khống chế  phạm vi chuyển động của nó. Dùng thuật điều khiển lửa thiêu nó”.

Năm hàng ma sư tốc độ lao đến, cùng nhau đánh ra Định thân chú, Jung Nari bấm tay tấn công, sử dụng thuật điều khiển lửa, nhưng lửa lại bị cây lớn nuốt trọn. Những người khác vẫn còn bị cuốn trong trận chiên, nhất thời không rút ra được.  

Ray lớn tiếng hét lên với xe tải bên kia: “Dùng xăng!”. Một hàng ma sư lao lên thùng xe, vác can xăng đã chuẩn bị phía sau xuống. Cây yêu ra sức vùng vẫy, năm hàng ma sư sử dụng Ngũ tinh liên châu trận, lại lần nữa đánh ra Định thân chú, xăng thấm đẫm trên thân cây yêu, một chiếc bật lửa được bật lên ném vào đó, chỉ thấy “bùng” một cái, ánh lửa ngút trời.

“Bọn lão đại ở bên trong gặp rắc rối. Ray, trước tiên đừng để ý đến bùa phá trận nữa, đi hỗ trợ đã.” Jung Nari, Leeteuk và Ray nghe thấy chỉ thị, lập tức chạy vào bên trong nhà xưởng. Bọn họ  từng phối hợp nhiều lần, đương nhiên hiểu rõ tính quan trọng của việc tám người hợp lực, lúc này không cần Na In điểm danh từng người, bọn họ đã tự biết phải tìm nhau tập hợp.

Một nhân viên thao tác máy tính nhanh chóng điều chỉnh, dò ra vị trí của Ha Ji Woon, chỉ dẫn cho mấy người bọn Ray tìm đường tới chỗ anh.

Lúc này trong trung tâm nhà xưởng đích xác là nguy hiểm trùng trùng. Nhóm Choi Siwon đang ở trong tầng hầm dưới lòng đất tìm thấy một căn phòng bị phong ấn, lại có Diệt thần chú trấn giữ. Trên thực tế trong khu xưởng tất cả có ba tầng, khắp nơi đều là Diệt thần chú, muốn bố  trí chỗ như thế này, còn lừa được Cửu Thiên Huyền Nữ vào trong, thật là tốn không ít tâm tư.

Trong lòng Ha Ji Woon kinh hãi, Bắc Âm Vương mưu kế thâm sâu, không biết có còn gian kế gì nữa không.

Ba người bọn Hankyung hợp lực, mãi một hồi lâu mới mở được cửa căn phòng, mấy người Heechul đệm phía sau, xử lý sạch đám tiểu yêu tiểu quái vừa đuổi đến, sau đó trông giữ ở cửa.

Mọi người cẩn thận đi vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ vô cùng kinh hãi, Cửu Thiên Huyền Nữ toàn thân là máu, bị treo giữa một bùa chú tám góc cực lớn. Kiểu bùa chú này, bọn họ đều chưa từng thấy qua. Mọi người không dám khinh suất manh động, nhẫn nại đợi phân tích của bọn Na In bên kia.

Hình vẽ của bùa chú được cắt ra, quét một lượt trong kho số liệu, không có phát hiện gì. Đệ tử của Huyền Thiên phái ở hiện trường cũng không ai nhận ra đây là cái thứ gì.

Ha Ji Woon ném một lá bùa vào  trong bùa  chú đó, “bùng” một cái, lá bùa  trong chốc lát bị thiêu thành tro.

Choi Siwon dang hai tay ra làm kết giới phá ấn, từ  từ bao vây bùa chú đó lại, nhưng vừa mới chạm vào đến vòng ngoài bùa chú, một luồng lực mạnh liền bật ngược trở  lại Choi Siwon lập tức bị đánh bay xuống đất  

Hankyung đi xung quanh bùa chú này nhìn cả nửa ngày, dùng thiên nhãn cũng không nhìn ra trong bùa chú này có chỗ nào đặc biệt.

Cửu Thiên Huyền Nữ cúi đầu, không cử động gì, cũng chẳng biết là sống hay chết, đối với động tĩnh xung quanh, bà không có chút phản ứng nào. Thứ bùa chú đó với sức mạnh cực lớn hầu như không có cách nào phá giải, mọi người không nghĩ ra được biện pháp nào, nhất thời không biết nên làm sao mới được.

Bắc Âm Vương vẫn chưa xuất hiện, tiểu yêu tiểu quái thì lại tấn công ồ ạt không ngừng, tình huống như thế này khiến thần kinh mọi người càng căng thẳng cực độ. Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, kẻ địch còn là đại ma thần pháp lực vô biên, mọi người càng lưu lại đây lâu, thì càng nguy hiểm.

Trong phòng giám sát, tất cả máy tính đều hoạt động tối đa, đối chiếu hết lần này đến lần khác toàn bộ số liệu trong kho, thậm chí hình ảnh bùa chú kia còn được gửi đến tất cả thần tộc hiện có thể liên hệ được, nhưng đều không có tin tức gì hữu dụng. Ngay đến Hồ tộc, những người xếp hàng đầu trong lĩnh vực tình báo, cũng nói chưa từng nhìn thấy loại bùa chú nào như thế.

Người trong căn phòng đau đầu nhức óc, đang lúc căng thẳng nôn nóng, liền nghe thấy một giọng nữ yếu ớt nói: “Đây là Sát linh chú, cổ thư ghi lại, chú này không giết chết, mà hủy thần hồn, là chú trừng phạt độc ác. Bởi vì quá tàn độc, lại không có tính thực dụng, nên sớm đã thất truyền”.

Mọi người quay lại nhìn, bác sĩ thần tộc vừa đỡ Cheerin đến. Cheerin thở gấp, tiếp tục nói: “Chú này uy lực cực mạnh, thần tộc khóa ở trong nó sẽ bị diệt linh lực, lục phủ ngũ tạng mỗi một tấc đều giống như bị thiêu đốt cho đến khi năng lượng hoàn toàn bị hủy hiệt, tuy chết không nổi, nhưng lại sống không bằng chết. Muốn phá loại chú này, phải dùng cổ pháp Thiên cang bát trận”.

Đệ tử Huyền Thiên phái nghe thấy mỗi một lời này chỉ cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm. Sư phụ không ngờ lại gặp phải độc chú này, mà Thiên cang bát trận cũng là pháp thuật cổ đã thất truyền. Phải đi đâu tìm người am hiểu thần thuật này đây?

Nhưng Na In lúc này đã thông báo vào thiết bị liên  lạc: “Dùng Thiên cang bát trận”.

Đệ tử Huyền Thiên phái vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, lẽ nào những hàng ma sư loài người này còn biết thứ trận pháp cổ ấy?

Na In chẳng còn tâm trí mà chú ý đến ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh, Ha Ji Woon đang nói với anh: “Khi chúng tôi phá ấn cần có nhân lực bảo vệ trận”.

“Hiểu rõ.” Na In trả lời rồi lập tức điều hai hàng ma sư chạy đến đó.  

Thiên cang bát trận, đây là lần đầu tiên trận pháp này được chính thức sử đụng từ khi Kyuhyun huấn luyện cho nhóm Ha Ji Woon. Lee Sungmin ngơ ngác nhìn tám người bố trận làm phép trên màn hình giám sát, lòng lại thấy đáng tiếc vì Boss không được nhìn thấy tất cả những điều này.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sát linh chú từng chút từng chút mở ra, cuối cùng biến mất không còn tung tích.

Cửu Thiên Huyền Nữ được hạ xuống, bà nhắm chặt hai mắt, thoi thóp thở.

“Bà ấy vẫn còn sống.” Câu nói này của Ha Ji Woon khiến đệ  tử của Huyền Thiên Phái đồng loạt rơi nước mắt, có một số người nắm chặt hai lòng bàn tay, miệng không kìm được, lớn tiếng hoan hô.

Shindong lấy địnhi hồn đan đã chuẩn bị  từ  trước ra nhét vào miệng Cửu Thiên Huyền Nữ, đây là thứ bác sĩ thần tộc đưa, dặn nếu có thể cứu được Cửu Thiên Huyền Nữ thì cho bà dùng. Bây giờ  tình huống cấp bách, tuy không biết có tác dụng hay không, nhưng cũng chỉ có thể thử xem sao.

Cứu được một người rồi, bọn họ lại tìm thấy Huyền Thiên Ngọc Nữ và ba người bị thương nặng giống như vậy  trong một căn phòng khác. Mọi người hợp sức khiêng họ lên, chuẩn bị rời khỏi chỗ lạnh lẽo, quái dị này.

Nhưng vừa mới dời đến tầng một, liền nhìn thấy trong kho xe bỏ hoang, có một ông già dong dỏng cao đang đứng, ánh mắt ông ta độc ác, mặt mang nụ  cười thâm hiểm, chính là Bắc Âm Vương.

Bắc Âm Vương quét mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lẽo nói: “Ngày đó ma thần Lee Woo bị giết, ta vẫn cho rằng do Cửu Thiên Huyền Nữ làm. Hôm nay xem ra, đúng là ta đánh giá sai rồi”.

Ha Ji Woon và Choi Siwon nhìn nhau một cái, đặt Cửu Thiên Huyền Nữ xuống. Hankyung nhỏ tiếng nói: “Ánh sáng trên người ông ta màu đen, ông ta là ma!”.

Ánh mắt Bắc Âm Vương giống như đao chiếu đến Hankyung: “Hừm, Thiên nhãn, ta đã biết để ngươi lại sẽ gây phiền phức. Nhưng nghĩ lại thì, Diêm La kia cũng thật là thú vị, luôn có thể tìm thấy những kẻ hay ho. Ta bây giờ đang có chút do dự, không biết nên giết hết các ngươi ở đây hay giữ các ngươi lại cho Diêm La, ma thần mới nhậm chức tự tay đưa các ngươi lên đường? Sư phụ và đồ đệ tàn sát lẫn nhau, đây cũng là chuyện hay”.  

Ông ta bị giam hơn nghìn năm, có quá nhiều thời gian để suy tính chuyện báo thù. Thành ma, đối với ông ta chẳng xấu mặt nào.

Ông ta từng chút từng chút thực hiện kế hoạch của mình, ngay đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũng bị ông ta che mắt. Đến hôm nay, đi tới bước này rồi, ông ta đương nhiên không phải là một con ma bình thường. Bắc Âm Vương mỉm cười, tương lai ông ta sẽ là ma tôn chúa tể trên thế giới này.

Shindong đợi đặt mấy người Huyền Thiên Ngọc Nữ xuống xong, tám người dàn trận hình bậc thang trước mặt Bắc Âm Vương. Hàng ma sư còn lại nhanh chân nhanh tay đỡ Cửu Thiên Huyền Nữ và mọi người đến bên cạnh, phòng vệ.

Khóe mắt Bắc Âm Vương chẳng thèm lướt qua họ một cái, chỉ  lạnh lẽo nhìn vào tám người nhóm Ha Ji Woon.

Na In mở thiết bị liên lạc, nhanh chóng thông báo: “Mọi người chú ý, Bắc Âm Vương xuất hiện. Kim Hwa Ha, đưa nhân lực vào mục tiêu nhà xưởng, di chuyển bọn Cửu Thiên Huyền Nữ  ra ngoài trước. Bắc Âm Vương có khả năng giăng kết giới mới, mọi người phải cẩn thận hơn”.

Kim Hwa Ha đồng ý, chém ngã một xác sống trước mặt, đá nó ra xa, sau đó hô gọi đội viên tổ mình, cùng nhau xông vào cửa lớn của khu nhà xưởng,

Lúc này nhân viên bảo vệ vòng ngoài báo cáo: “Tất lão đại và Choi cục trưởng đến rồi”. Qua camera của máy bay tuần tra, Na In đã nhìn thấy Yesung, Choi phán quan và Nhị Lang Thần từ trên xe đi xuống.

Tiếp ngay sau đó, điện thoại của Yesung gọi đến: “Na In, Diệt thần chú vẫn chưa phá sao? Chúng tôi không qua được”.

“Xin lỗi Tất lão đại, thứ đó không dễ xử lý, Bắc Âm Vương xuất hiện rồi, bọn Ray đều đã vào nhà xưởng, bây giờ hàng ma sư ở bên ngoài kỹ thuật và pháp lực đều không đủ. Điểm chốt của Diệt thần chú trận rất khó tìm, tình hình tiến triển hơi chậm, chúng tôi đang gắng nhanh hết sức.”

Lúc này hai nhân viên thao tác bên cạnh báo cáo: “Hình vẽ hiện trường đã thu thập, xử lý xong, chúng tôi đang tính toán điểm chốt trận, tiếp đây tốc độ sẽ nhanh hơn một chút”. Nếu thu thập dữ liệu hình ảnh hiện trường, đem ấn bùa của chú trận đặt vào máy tính, tiến hành phân tích trận hình, tìm điểm chốt trận rồi gửi cho bên hiện trường đi phá ấn, thì tốc độ rõ ràng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với việc bên hiện trường cứ một mình tìm kiếm điểm chốt.  

Yesung tuy lo lắng nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ đành nói: “Tôi quay lại xe mở máy tính, mau chuyển tình hình hiện trường cho tôi, xem xem từ xa chúng ta có thể giúp đỡ được gì không”.

Lúc này tám người kia trong nhà xưởng đối đầu với Bắc Âm Vương, đã tập trung toàn bộ sự chú ý, xốc lại hai mươi phần tinh thần.

Bắc Âm Vương nhìn dáng vẻ bọn họ, không kìm được lộ ra một nụ cười, mang theo ý coi thường và khinh miệt: “Nhiều năm như vậy rồi, Diêm La, tên tiểu tử kia vẫn luôn đối đầu với ta, lúc đầu đoạt vương vị của ta, đến hôm nay lại dạy các ngươi Thiên cang bát trận. Nhưng mà, thật đáng tiếc, ta cũng hiểu Thiên cang bát trận. Các ngươi dùng nó để đối phó với ta, e rằng cũng chẳng có được chút lợi thế gì đâu”.

Ông ta nói xong, lật bàn tay một cái. Hankyung nheo mắt lại, nhắc nhở đồng đội: “Minh âm kết giới”.

Choi Siwon dang cánh tay, bàn tay làm chỉ quyết phá kết giới.

Bắc Âm Vương lớn tiếng cười nhạo: “Với sức ngươi mà cũng muốn phá Minh âm kết giới của ta? Lúc đầu ngay đến Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không làm được”.

Choi Siwon nhếch khóe miệng lên: “Không phải tôi phá, là chúng tôi!”.

Mọi người dùng lực giậm gót chân một cái, máy trợ  lực  trên chân khởi động. Hankyung nhảy lên trên đầu tiên, chiếm cứ vị trí “Thiên”, anh không tiến mà lại lùi, nhảy hướng ra sau, tránh ra xa khỏi Bắc Âm Vương.

Bắc Âm Vương không hiểu anh muốn làm gì, nheo mắt, hơi ngẩn ra, nhưng lại thấy bảy người bọn Choi Siwon  cũng nhanh chóng bám sát  ngay sau hành động của Hankyung, soạt một cái tản ra tứ phía.

Ha Ji Woon ổn định ở vị trí “Địa”, đang đối mặt với Bắc Âm Vương.

Heechul, Leeteuk một trái một phải ở trước thân anh, chiếm cứ hai vị trí “Hỏa”, “Sơn”.

Ray chiếm vị trí “Phong”, từ trên không trung vượt qua Bắc Âm Vương, ổn định vị trí ở góc bốn mươi lăm độ sau đầu ông ta.

Jung Nari và Shindong thì ở hai bên phía sau Bắc Âm Vương, chiếm cứ hai vị trí “Thủy”, “Trạch”.

Vị trí “Lôi” của Choi Siwon định ở ngay phía trên Bắc Âm Vương.

Trong thoáng chốc, mọi người đã ổn định vị trí, Bắc Âm Vương tuy đầu óc nhanh nhạy nhưng trận hình của bọn họ lại không phải là Thiên cang bát trận thực sự, điều này có chút vượt ngoài dự  liệu của ông ta. Ông ta mím chặt môi, nhìn lướt qua chỗ Cửu Thiên Huyền Nữ. Đến chiến thần thiên đình, ông ta còn có thể hủy diệt, mấy con người này thì là gì chứ?

Bắc Âm Vương dẹp tan sự bất an trong lòng, ông ta cười nhạt, hàng ma cái nỗi gì, chẳng qua chính là những kẻ không biết tự  lượng sức mình, bất luận đám người này sử dụng chiêu thức quỷ quái gì, đều không thể ngăn cản ông ta tiêu diệt bọn họ.

Bắc Âm Vương vận khí, phát công lực, Minh âm kết giới bảo vệ xung quanh ông ta bắt đầu xoay chuyển. Ông ta giơ lòng bàn tay lên đánh hướng về Choi Siwon trên đỉnh đầu trước.

Bắc Âm Vương vừa hành động, Hankyung cũng lập tức ra tay.

Trận hình vừa xếp xong, Hankyung chính là ở vị trí chỉ huy tấn công. Thiên nhãn của anh nhìn thấy rất rõ huyệt điểm kết giới của Minh âm kết giới. Chỉ thấy anh ép cổ tay một cái, vũ khí trên cổ  tay lập tức khởi động, phóng tia laser về phía Bắc Âm Vương.

Phục ma chú của Jung Nari và Shindong cũng cùng lúc “bùm” một cái, đánh vào vị trí Ray chỉ định.

Sau một chiêu tấn công, mọi người tốc độ thay đổi trận hình, trở thành Ngũ tinh liên châu kết hợp thêm Tam giác  trận. Hankyung lại một lần nữa ổn định vị  trí chỉ huy.

Khi đó chú phá kết giới của Tam giác trận, Phục ma chú của Ngũ Tinh liên châu trận cùng nhau tấn công trực tiếp vào một điểm.

Bắc Âm Vương vạn lần không ngờ tới sẽ như thế này, ông ta hai lần đều bị đánh trúng. Bùa chú con người sử dụng uy lực có hạn, nhưng sợi đỏ kỳ quái kia là thứ ông ta chưa từng thấy qua, lại có thể dễ dàng xuyên qua kết giới phòng hộ, tấn công trúng vào ông ta. Những loại chú kia cũng cùng phát huy tác dụng với sợi đỏ này, Minh âm kết giới của ông ta xem ra sắp không trụ được nữa rồi.

Bắc Âm Vương kinh hoàng thất sắc, không kìm được, buông lời quát hỏi: “Sợi đỏ này là pháp thuật gì?”.

“Ngu dốt đây gọi là tia laser. Có thời gian thì phải đọc sách nhiều hơn, không có văn hóa thật mất mặt.” Heechul luôn luôn duy trì “bản sắc” của mình, hung dữ đạp chân lên điểm “Sấm” của lão ma đầu.

Tám người lại thay đổi trận hình, lần này đứng ở tám vị trí ngang nhau, vây chặt Bắc Âm Vương lại.

Tình thế căng thẳng, còn căng hơn cả dây đàn, vừa chạm phải sẽ lập tức bung ra.

Choi Siwon lại bị Heechul ảnh hưởng, tự nhiên có tâm trạng trêu đùa, anh cười nói với Bắc Âm Vương: “Vừa rồi là Thiên cang bát trận bản ba chiều, chắc ông chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?”.  

Bắc Âm Vương tức đến cực độ, mím chặt môi không nói.

“Đừng cho rằng chỉ mình ông biết suy nghĩ, chúng tôi nghiên cứu ông rất lâu rồi.” Ha Ji Woon khua tay, Phục ma chú ở tám phương đồng thời đánh tới.

Bắc Âm Vương nhanh như cắt quay người, xoay cánh tay, đánh về phía Hankyung.

Ông ta đã nhìn ra, Thiên nhãn này công lực yếu nhất, nhưng lại giữ vị trí chủ đạo uy hiếp ông ta.

Hankyung lập tức nhảy lên tránh nguy hiểm, bảy người còn lại thay đổi vị trí, lại xuất Phục ma chú cứu trợ, nhưng Hankyung vẫn bị quét trúng lòng bàn chân, ở giữa không trung, bị một luồng khí mạnh cuộn lại đập lên tường.

Trong phòng giám sát, Na In và hai nhân viên thao tác mười đầu ngón tay cùng lúc, thoăn thoắt gõ trên bàn phím, tất cả hình vẽ từ các góc độ, và huyệt điểm kết giới mà thiên nhãn của Hankyung nhìn thấy, công kích trong suốt mấy vòng chiến liên tiếp, máy tính đều ghi nhớ toàn bộ. Càng thu được nhiều số liệu thì càng có thể nhanh chóng tìm ra điểm yếu của Bắc Âm Vương.

Hankyung bị đánh văng khỏi trận hình, bảy người còn lại vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục thay đổi vị trí, thi triển trận pháp.

Lâm nguy không được loạn, trong tình thế cấp bách vẫn có cơ chiến thắng.

Trận pháp của bọn họ, không phải là Thiên cang bát trận đơn giản, ngoại trừ có cải tiến yếu tố không gian ba chiều ra, còn phối hợp với các loại trận hình khác, biến ảo khó lường. Lúc đầu khi Cho Kyuhyun huấn luyện bọn họ đã nói, pháp thuật cổ tuy mạnh, nhưng bây giờ không còn là thời đại của những năng lượng đơn lẻ đó nữa, phải biết tùy thời mà thay đổi, phát triển, cải tiến, dám thay đổi thì mới có tiến bộ.

Phải nói lúc đầu bọn họ gắng sức đánh bại ma thần Lee Woo, đã chứng minh được thế giới này tồn tại kỳ tích. Vậy thì hôm nay trận chiến với Bắc Âm Vương, nếu thắng lợi, sẽ chứng minh được tính quan trọng óc sáng tạo và tầm nhìn xa của thời đại. Nếu như thật sự thế giới này là do thần khai sáng, thì đến hôm nay nó là do con người phát triển.

Bảy người cùng Bắc Âm Vương chớp mắt đã đấu được mấy hồi. Hankyung từ dưới đất bò dậy, anh cử động tứ chi, không có vấn đề gì lớn, thế là lại lao vào vòng chiến.
  
Ở một bên khác, bọn Kim Hwa Ha mất chút thời gian, đã xông phá được kết giới mới giăng, chạy vào trong. Hàng ma sư trông giữ Cửu Thiên Huyền Nữ thấy bọn Kim Hwa Ha đến, nhanh chóng hợp lực đỡ mấy nhân vật cấp thần này dậy, mau lẹ di chuyển ra bên ngoài.

Bắc Âm Vương thấy vậy, đương nhiên muốn ngăn cản.

Ông ta không giết Cửu Thiên Huyền Nữ, là có ý muốn dùng bà ép buộc thần giới.

Một vị thần không còn pháp lực, cũng chỉ còn lại chút giá trị như thế mà thôi. Ông ta hiểu rõ ý nghĩa của chiến thần thiên đình này đối với thần tộc, có bà trong tay, kế hoạch của ông ta đã thành công một nửa rồi. Tiêu tốn bao công sức mới bắt giữ  được, bây giờ đương nhiên không thể dễ dàng thả bà đi.

Bắc Âm Vương lao về phía bọn Kim Hwa Ha, nhưng ông ta vừa cử động, tám người Ha Ji Woon cũng hành động, bọn họ bày trận, ngăn Bắc Âm Vương lại.

Bắc Âm Vương đánh một chiêu không trúng, lại bị bao vây xung quanh, trong lòng vô cùng tức giận. Ông ta không hiểu, tuy Thiên cang bát trận đích xác là trận pháp chiến đấu tốt nhất khi đối phó với ma thần. Nhưng những con người này sử dụng trận pháp đó lung tung như vậy, chẳng rõ là phương thức gì, không ra làm sao, tại sao uy lực vẫn mạnh đến thế?

Sức mạnh của Diệt thần chú ở cả khu vực này đang từng chút tùng chút yếu đi, Bắc Âm Vương vẫn luôn cảm nhận được, đối với điều này mà nói, ông ta cũng không thể nào hiểu nổi. Bọn họ chỉ là con người, những con người nhỏ bé, Diệt thần chú trận vốn không thể phá, bọn họ tại sao có thể làm được?

Trong khoảng thời gian vài chiêu, Cửu Thiên Huyền Nữ đã được đưa ra ngoài an toàn. Mấy hàng ma sư khác đẩy mấy chiếc máy vào trong, lắp đặt ở bốn góc khu nhà xưởng.

Bắc Âm Vương càng đánh càng sốt ruột, mấy chiếc máy này là gì, ông ta không biết, trước mắt ông ta chỉ biết đánh qua đánh lại hơn bốn mươi hồi, Minh âm kết giới của ông ta đã sắp bị công phá rồi. Đây không đơn thuần là vấn đề thắng bại, mà còn là danh dự!

Nếu ông ta thua, đó là nỗi nhục lớn nhất từ khi ông ta có được sinh mệnh đến bây giờ!

Năm đó bị đoạt vương vị, bị đánh bại bên trong phong ấn kết giới, ông ta  tuy hận nhưng chấp nhận được, bởi vì đó là cuộc so bì giữa thần với thần. Nhưng hôm nay nếu như bị thua trong tay loài người, ông ta làm sao có thể nuốt trôi nỗi nhục này.

Khi thấy bọn Kim Hwa Ha đưa mấy người Huyền Thiên Ngọc Nữ  ra ngoài rồi, trong phòng giám sát, tiếng hoan hô như sấm động. Đệ tử Huyền Thiên phái không kìm được ôm lấy các hàng ma sư. Cửu Thiên Huyền Nữ được chuyển lên xe, chiếc xe hú còi chở vị chiến thần nhanh chóng lái về phía công ty.

Na In cười, lớn tiếng nói trong thiết bị liên lạc: “Giải cứu thành công Cửu Thiên Huyền Nữ! Lặp lại! Giải cứu thành công Cửu Thiên Huyền Nữ! Giải cứu thành công rồi, các đồng đội, mọi người là anh hùng!”.

Bắc Âm Vương không nghe thấy lời trong thiết bị liên lạc, nhưng tiếng hoan hô như sấm động bên ngoài nhà xưởng, ông ta nghe rất rõ. Ông ta càng sốt ruột thì càng yếu thế.

Nhóm Ha Ji Woon đánh đến bây giờ ngược lại hoàn toàn không còn áp lực. Cửu Thiên Huyền Nữ đã được cứu ra, nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ lại thắng rồi!

Bây giờ mọi người đều đang đeo vòng nguyệt quế vinh quang, tuy rằng nhiều ít đều có vết thương, nhưng càng đánh lại càng sung sức.

Ha Ji Woon lớn tiếng đáp lời Na In: “Giết Bắc Âm Vương rồi, chúng tôi mới thật sự là anh hùng!”.

Trận chiến tiếp theo, là vì Boss! Vì tất cả nỗ lực trước đây anh đã phải bỏ ra cho thế giới này!

Sau vòng đấu thứ sáu mươi ba, Hankyung hét lớn một tiếng: “Ông ta không còn kết giới bảo vệ nữa”.

Dưới Thiên cang bát trận, tám người hợp lực đánh ra Phục ma chú.

“Ầm” một tiếng, Bắc Âm Vương lao lên trên, trực tiếp xông phá nóc nhà, hình như ông ta đã không còn để ý đến thể diện nữa, quyết định chạy trốn rồi.

Nhưng khi ông ta xông ra ngoài, thứ chờ đợi trên đầu, lại là lưới phục ma hai chiếc máy bay tuần tra sớm đã chuẩn bị. Bắc Âm Vương tức giận gầm lên một tiếng, nhưng hình như không dám đụng vào, ông ta lập tức gieo mình xuống, tránh đòn tấn công của tấm lưới. Không đợi ông ta rơi xuống đất, máy bùa chú bày bốn góc đã nhanh chóng phóng ra Phục ma chú, đánh trúng lên người ông ta.

Na In bên kia hoan hô một tiếng: “Tìm ra điểm yếu của ông ta rồi, tôi dùng bùa sáng điều khiển từ xa chỉ cho mọi người”.

Bốn chiếc máy bùa chú phóng ra tám đường ánh sáng đỏ, chiếu lên trên người Bắc Âm Vương. Tuy Bắc Âm Vương vặn mình tránh, laser chỉ hiện lên có một thoáng trên mình ông ta, nhưng đã chỉ rõ cả tám điểm huyệt. Tám người tấn công vào tám vị trí khác nhau ánh sáng laser chỉ, Bắc Âm Vương vùng vẫy như con thú bị giam.

Trong phòng giám sát, tiếng gõ bàn phím gấp gáp vang lên, thân hình Bắc Âm Vương vừa ổn định, máy tính lại lần nữa nắm bắt vị  trí, bốn chiếc máy tiếp tục phóng laser. Thao tác viên lần này thêm vào Phục ma chú, bọn Ha Ji Woon nắm chắc cơ hội, lại lần nữa tấn công.

Bắc Âm Vương đứng sừng sững không ngã, ông ta buông tiếng gầm thét, xuất ra một chiêu, ba người Heechul, Jung Nari, Ray bị đánh bay ra. Shindong hơi dừng tay lại, suýt chút nữa lộ ra sơ hở. Ha Ji Woon quát lớn một tiếng: “Không được loạn, đứng vững”.

Na In ở trong phòng giám sát cũng cất tiếng chửi: “Mẹ nó chứ, ông đây không tin không xử lý được mày”. Anh thay đổi trình tự, điều động phối hợp các tia thuộc trận hình Ngũ tinh liên châu, lần này chỉ vào năm vị trí.

Bốn chiếc máy chỉ có thể chiếu vào bốn điểm, mọi người cùng lúc tấn công vào bốn điểm đó trên mình Bắc Âm Vương. Hankyung ngầm hiểu, tự động bổ sung vị trí còn lại. Ngũ tinh liên châu trận, tuy không uy lực bằng Thiên Cang Bát trận, nhưng trước mắt, Bắc Âm Vương đã là con thú bị giam, chẳng còn mấy sức lực nữa.

Bọn Heechul bò dậy, lại lần nũa lao vào vòng chiến. Ha Ji Woon hét lên chỉ huy: “Trận hình 431, lại lần nữa!”. Mọi người cùng nhau khởi động máy trợ lực dưới chân. Hankyung, Heechul, Leeteuk, nhảy lên không trung. Na In mười đầu ngón tay lướt trên bàn phím, máy tính nhanh chóng chỉ ra những điểm chết của Bắc Âm Vương để trận hình 431 tấn công vào. Choi Siwon nhảy một cái lên trên, lập tức trụ lại ở khoảng không trên đỉnh đầu của Bắc Âm Vương. Tám người dồn sức, lại tấn công lần nữa.

Trong một tần số liên lạc khác, nhân viên thao tác đang thông báo: “Tất lão đại, Diệt thần chú trận đã bị phá, có thể đi vào. Lặp lại, Diệt thần chú trận đã bị phá, có thể đi vào”.

Yesung, Choi phán quan, Nhị Lang Thần đồng thời cảm thấy áp lực của khu vực đó đã tiêu tan, bọn họ nhanh như chớp xông vào khu nhà xưởng.

Trước mắt ba người bọn họ, Bắc Âm Vương “rầm” một cái đánh ra chưởng lực lớn, tấn công tám hàng ma sư, tám người kia bị luồng kình lực đánh bay khắp các hướng trong nhà xưởng.

Ba người Yesung lập tức ra tay, xuất ra vòng thần hộ bảo vệ tám người.

Cùng lúc ấy, một lực tấn công cực mạnh được phóng ra, chớp mắt làm cho khu nhà xưởng nổ tung. Máy bay tuần tra di chuyển trên khu nhà lập tức tản ra, tránh được nguy hiểm trong gang tấc. Hàng ma sư và tiểu yêu tiểu quái xung quanh, toàn bộ đều bị hất bay. Còn tám người bên trong nhà xưởng, hoàn toàn dựa vào vòng bảo vệ của ba vị thần bọn Yesung, lúc này mới giữ được tính mạng.

Đá vỡ, vôi lở, gạch ngói bay loạn xạ, sau một tràng những tiếng va đập, rơi vỡ, cả khu vực yên tĩnh trở lại. Na In là người đầu tiên khôi phục được thần trí, qua máy liên lạc, anh nhanh chóng nhắc nhở giết bắt yêu ma, đừng để cho bọn chúng nhân lúc rối loạn chạy mất. Các hàng ma sư dũng cảm xông lên, tiếp tục hành động tiêu diệt đến cùng.

Bọn Ha Ji Woon lúc này đang ngã dưới đất, vừa mở mắt ra liền thấy muôn vàn những tia sáng chói lòa, toàn bộ khu nhà đã không còn nữa. Yesung và Nhị Lang Thần nhanh chóng tìm kiếm một vòng xung quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng Bắc Âm Vương đâu.

Tám người nằm yên dưới đất không cử động nổi, lục phủ ngũ tạng cứ như lộn tung cả lên, mất đến nửa ngày mới kéo lại được sức lực.

Heechul ôm ngực ho hỏi: “Vừa rồi là chơi trò cùng vào chỗ chết phải không?”.

Choi Siwon nằm bất động, nhỏ tiếng nói: “Nếu có thể xử lý xong lão ta, cùng vào chỗ chết, ông đây cũng cam lòng”.

Yesung quay trở  lại, vừa hay nghe thấy câu này, liền nói: “Anh nguyện ý, nhưng ông ta thì không chịu, ông ta chạy mất rồi .

Ha Ji Woon không kìm được, thô lỗ chửi một câu: “Khốn kiếp!”.

Jung Nari lật người, nôn ra mấy ngụm máu, Shindong bò đến bên cạnh cậu, ôm cô thật chặt trong lòng: “Em dọa chết anh rồi”. Jung Nari nói không ra lời, trong lòng đầy sợ hãi, cũng ôm anh thật chặt. Shindong áp mặt lên tóc cô, lại không kìm được cúi đầu hôn lên trán cô.

Leeteuk bịt mắt lại: “Khốn nạn, tôi đã bảo hai người rất kỳ lạ mà. Bây giờ đang chiến tranh, xin đừng diễn phim ‘nhi nữ tinh trường’ có được không, phá hoại không khí”.

“Oa, hai người bọn họ bất thường như vậy, sao tôi không biết nhỉ?” Heechul kêu oa oa.

“Cậu có IQ chắc?”

“Xí, chỗ chúng ta bây giờ đang lưu hành mốt tình yêu ngầm hay sao? Sungmin lén lút lấy được Boss rồi, Nari cậu lặng lẽ tấn công Shindong. Vậy tôi phải làm thế nào chứ? Mọi người quá không trượng nghĩa đó, rõ ràng nói là huynh muội hàng ma xinh đẹp, kết quả, mọi người đều vứt tôi mà đi…” Heechul luôn mồm không nghỉ.

“Ôi Trời ơi.” Leeteuk hét lớn: “Cảm phiền ai đến bịt miệng cậu ấy lại một chút đi”.

Ray tương đối thực tế anh nói:  “Tôi bây giờ chỉ quan tâm liệu có ai tới khiêng chúng ta về hay không thôi, tôi đến đầu ngón tay cũng không cử động nổi nữa rồi”.

Choi phán quan cười, kéo Nhị Lang Thần vẫn có chút bối rối đi ra bên ngoài giúp đỡ các hàng ma sư kia giải quyết hậu quả. Yesung bước đến, cùng với mấy hàng ma sư xông vào trong đỡ tám người dậy, cười nói: “Phục vụ cấp thần chỉ đến đỡ dậy, muốn có người khiêng, tự mình tìm người”.

Trong phòng giám sát, Na In  ngả  người trên ghế, sau lưng là một phòng đầy người, vì thắng lợi giống như kỳ tích này mà đang rộn cả lên. Tuy không bắt được Bắc Âm Vương, nhưng những con người bình thường bọn họ cũng đã cứu được Cửu Thiên Huyền Nữ. Cũng chính là những người bình thường bọn họ đã đánh cho Bắc Âm Vương phải lao vào đồng hoang mà chạy!

Đệ tử Huyền Thiên phái và các hàng ma sư ôm lấy nhau nhảy nhót hoan hô, còn giơ ngón tay cái lên với các hàng ma sư.

Các nhân viên thao tác máy tính sau khi căng thẳng cực độ thì đã quá mệt mỏi, đang thả lỏng người, nhưng nụ cười trên mặt cũng không thể che giấu được.

Lee Sungmin đứng dậy, nhìn hình ảnh máy bay trinh sát vẫn đang gửi về trên màn hình lớn. Khu nhà xưởng giờ đã trở thành một khối đổ nát hỗn độn, nhưng lại là thánh địa của vinh quang. Lee Sungmin không cười, cậu đang nghĩ thật đáng tiếc vì Boss không thể nhìn thấy tất cả những điều này.

Cậu nhớ đến Kyuhyun, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, cậu thực sự đã nhìn thấy bóng dáng Boss. Sungmin bước đến gần màn hình, dụi mắt, không phải là ảo giác, bóng dáng đó từ xa đang chầm chậm tiến về khu nhà xưởng, hóa thành tro cậu cũng nhận ra.

Là Boss!

Sự xuất hiện của Kyuhyun khiến cả đám người có mặt tại hiện trường đều ngẩn ra, kinh ngạc. Những yêu ma quỷ quái khác đều dễ xử lý, gắng sức giết là được, nhưng mà bây giờ, người trước mắt bọn họ lại là Boss!

Các hàng ma sư lần lượt lùi ra sau, một là vì tâm lý kính sợ, sùng bái từ lâu nay đối với Boss, hai là vì không biết rõ Boss trước mắt rốt cuộc đang trong trạng thái gì, thực sự là không dám động thủ với anh. Mọi người có thể tránh liền tránh, Kyuhyun cả đoạn đường bước đến, lại như đi giữa chốn không người.

Nhị Lang Thần lại không phải là “fan” của Kyuhyun, hơn nữa người của ma đạo, chúng thần phải dứt khoát trừng  trị, ông nâng tay lên, tam xoa kích nắm trong tay liền khua một đường chém về phía Kyuhyun.

Kyuhyun cực tốc độ, vặn người tránh đi nhanh như gió, khi quay lại, trong tay đã nắm chặt một thanh trường đao màu đen. Tam xoa kích và trường đao lao tới va vào nhau, phát ra một tiếng “choang” cực lớn.  

Yesung nghe thấy, nhanh chóng chạy đến, ngay lúc Kyuhyun một chân đá Nhị Lang Thần ra, vung đao chém đến một hàng ma sư bên cạnh, anh đã kịp thời xuất chưởng tấn công. Trong lúc nguy hiểm, Mặc Kỳ đẩy Kyuhyun ra, cứu được hàng ma sư vẫn đang hoảng hồn chưa bình tâm lại được.

Kyuhyun nhếch môi: “Diệt thần chú trận của Bắc Âm Vương mới thế mà đã bị phá tan rồi?”. Ánh mắt anh băng lạnh quét qua một vòng hiện trường, lại lạnh lùng nói: “Xem ra, ta đã huấn luyện các ngươi quá tốt”.

Ngữ khí biểu cảm của anh khiến Yesung tê dại, đây là Kyuhyun đã thành ma, so với Bắc Âm Vương càng đáng sợ hơn gấp chục lần. Phải biết, ở đây ngoại trừ Nhị Lang Thần, những người khác, thậm chí mỗi chiếc xe mỗi khẩu súng, mỗi phần máy móc, Kyuhyun đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như anh thực sự muốn phân rõ anh chết tôi sống, e là mọi người đều khó toàn thây.

Bọn Ha Ji Woon được người đỡ dậy, chầm chậm đi đến, thấy Kyuhyun, tất cả đều sừng lại. Ánh mắt Kyuhyun vượt qua Yesung, dừng trên người bọn họ, anh chuyển dộng trường đao trong tay, nói: “Rất tốt, người rất đông đủ, vừa hay một lần có thể giải quyết hết”.

Yesung đột nhiên hiểu mục đích của Kyuhyun, Thiên cang bát trận này là anh đích thân huấn luyện, uy lực của nó anh đương nhiên nắm rõ.

Kyuhyun muốn mượn trận chiến của Bắc Âm Vương  để diệt trừ mối uy hiếp này. Tuy Diệt thần chú trận nhanh như thế đã bị phá nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng anh cho rằng sẽ không còn cơ hội động thủ nào tốt hơn bây giờ nữa.

Nhị Lang Thần lại không nghĩ nhiều như bọn họ, ông khua kích đánh tới, soạt soạt hai đường chém đến Kyuhyun.

Kyuhyun giương đao nghênh đón, chiêu nào cũng đầy sát khí. Trước tình thế như vậy, Yesung không thể do dự nữa, anh giơ taỵ, vung hai thanh kiếm lên, lớn tiếng quát nhóm hàng ma sư phía sau: “Mọi người tản ra trước, mau đi!”.

Nhưng Kyuhyun lúc này đã khua đao lao đến: “Ai cũng đừng mong đi!”.

Yesung hai kiếm bày ra thế phòng thủ, chặn Kyuhyun lại, Nhị Lang Thần nhân cơ hội, nâng tam xoa kích đâm vào sau lưng Kyuhyun. Trong tiếng hét kinh hãi của Lee Sungmin, Kyuhyun giống như mũi tên lao vút lên không tránh đòn tấn công, đồng thời lại với tay kéo một máy bay trinh sát xuống. Mấy người trên máy bay bị đẩy ra ngoài, Choi phán quan vội vàng làm phép, kéo bọn họ lại, đặt lên mặt đất.

Lúc này một chiếc máy bay trinh sát khác phóng ra lưới phục ma, hướng đến Kyuhyun, chụp xuống. Nhưng Kyuhyun dường như sớm đã chuẩn bị, anh lao ra  ngoài, tóm lấy súng máy của máy bay trinh sát, cuốn lấy dây đạn dài, sau đó đẩy thân máy bay đập vào lưới phục ma. Tấm lưới bị máy bay đánh tung, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời.

Hàng ma sư xung quanh gắng sức tìm chỗ nấp. Yesung và Choi phán quan vội vàng ra tay bảo vệ mọi người. Nhị Lang Thần lại lần nữa tấn công về phía Kyuhyun, Kyuhyun không múa đao nghênh đón nữa, trái lại, cầm súng máy lên bắn về phía bọn họ. Trong súng là đạn bùa, đối phó với yêu ma lực sát thương cực mạnh, bắn lên trên người đương nhiên cũng sẽ gây thương vong, nếu thêm vào chú thuật nữa, còn có thể sát hại cả người của thần tộc.

Lúc này, Kyuhyun đương nhiên biết, anh một tay cầm chắc súng, “tạch tạch tạch” liên tiếp bắn mấy phát. Chỉ  thấy một loạt hàng ma sư ngã xuống, Nhị Lang Thần né không kịp, cũng bị trúng hai viên đạn, đành phải lùi nhanh, tránh về phía sau.

Yesung không kìm được, mở miệng cằn nhằn: “Được rồi, tôi đã biết anh khó xử lý hơn Bắc Âm Vương mà”.

Lúc này nói nhiều vô ích, Nhị Lang Thần, Choi phán quan và Yesung giăng kết giới phòng thủ, tạo ra nửa vòng tròn, bảo vệ cho đám người phía sau. Các hàng ma sư gắng sức đưa người bị thương lên xe một cách nhanh nhất rồi chuẩn bị rút lui. Bọn Ha Ji Woon cũng đã đứng vào vị trí, thiết lập xong trận hình ngay sau kết giới bảo vệ, chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào.

Yesung lớn tiếng hét trong thiết bị  liên lạc: “Bảo máy bay và xe chạy xa một chút, mang hết tất cả trang bị đi, không được để anh ta cướp được”. Ma đầu đối với năng lực ba giới người, ma, thần đều nắm rõ như lòng bàn tay, thật sự không phải chỉ dùng một từ “đáng sợ” mà có thể hình dung hết.

Na In nhanh chóng điều phối, mọi người ở hiện trường vội vàng rời đi. Dưới khí thế lớn mạnh của Kyuhyun mọi người không còn cảm thấy phấn chấn và tràn trề sinh lực như lúc thắng trận trước đó nữa. Tất cả đều vô cùng hoảng loạn.

Kyuhyun hình như lại rất hứng thú với những gì trước mắt. Nhìn ba người bọn Yesung đang nghiêm cẩn chờ đợi, lại nhìn đoàn hàng ma sư đang bày Thiên cang bát trận phía sau bọn họ, anh cười.

Nụ cười đó, đắc ý giống như nhìn vào vật săn đang vùng vẫy sắp chết, vui vẻ giống như thỏa mãn cơn khát máu.

Nụ cười đó có thể coi như một nhát dao găm vào trái tim Lee Sungmin, đau đến mức cậu không kìm được, bật khóc: “Boss, anh đừng có như vậy, cầu xin anh đừng có như vậy…”  

Nhưng Kyuhyun không nghe thấy, anh dang hai tay, dây đạn dài bung ra, những viên đạn lơ lửng giữa không trung, trải ra một mảng dày đặc.

Kyuhyun vừa mỉm cười vừa cử động ngón tay, viên đạn giống như có sinh mệnh vậy, di chuyển giữa không trung, xếp thành mấy trận hình. Những viên đạn bé nhỏ này, linh hoạt, dễ chuyển động, những trận hình đó lại so le chồng lên nhau, hình thành một tổ hợp quái dị, phức tạp.

Mặt mấy người Yesung biến sắc, bọn Ha Ji Woon nhìn chằm chằm vào trận hình của những viên đạn kia cũng nói không nên lời. Kyuhyun vẫn cứ mỉm cười: “Thiên cang bát trận có phải không? Ta cũng biết”. Anh đắc ý cười: “Những trò chơi các ngươi biết, ta đều biết. Xin lỗi, ta không muốn các ngươi thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa”.

Lee Sungmin không chịu đựng nổi nữa, cậu nhào đến trước bàn điểu khiển, mở máy phát thanh trên xe ở hiện trường, lớn tiếng hét: “Boss, Boss, anh là tên đại khốn nạn như thế này sao, nếu anh dám giết bọn họ, em sẽ hận anh, hận chết anh!”.

Tiếng la đột ngột vang lên dường như khiến Kyuhyun sững lại. Lee Sungmin lúc này niệm một chuỗi thần chú, thân hình Kyuhyun hơi lay động. Lee Sungmin lại niệm một lần nữa, Kyuhyun nhíu chặt mày, hình như rất không thoải mái.

Lee Sungmin cất tiếng khóc hu hu: “Anh lừa em, anh nói chỉ cần em dùng thuật chiêu gọi, bất luận anh đang ở đâu, anh nhất định sẽ chạy đến, anh lừa em…”. Anh cho cậu quyền được chiêu gọi, đáng tiếc lần đầu tiên cậu niệm hoàn chỉnh, anh lại không nghe theo lời chiêu gọi của cậu.

Kyuhyun hình như cảm thấy rất phiền phức, anh cau mày, đứng đó thẫn thờ. Nhị Lang Thần đang muốn lên trước đánh, Yesung lại một tay giữ ông, nhỏ giọng nói: “Đừng đánh nữa, đi”.

Nhờ vào tình hình trước mắt, hàng ma sư đã tránh đi gần hết, lúc này mọi người nắm chắc cơ hội, khởi động xe nhanh chóng chạy. Ba người Yesung cùng bọn Ha Ji Woon cũng nhanh chóng di chuyển. Kyuhyun nhìn thấy hành  động của bọn họ, nhưng không động thủ, anh ngơ ngác nhìn quanh, cũng không biết đang nghĩ gì.

Máy bay trên đỉnh đầu di chuyển ra xa, từ từ rời đi. Lee Sungmin vẫn đang khóc, tiếng khóc thút thít đó cùng với chiếc xe càng lúc càng đi xa, dần dần không còn nghe rõ nữa. Kyuhyun giống như lừa giận trào lên, anh nắm chặt hai bàn tay, gầm lớn một tiếng.

Chính ở trong tiếng gầm này, một luồng xung lực mạnh mẽ vượt qua không gian xa xôi, tấn công tới chỗ Lee Sungmin. Cậu trúng đòn, lập tức ngã xuống đất, hôn mê.  


Lee Sungmin không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cậu hình như vừa ngủ một giấc, lại hình như vừa đánh nhau một trận, cùng những cơn đau mỏi khắp thân mình, cậu dần dần phục hồi ý thức.

Có người bên cạnh cậu đang nói, cậu nghe ra được là Kim Ryeowok. Ryeowook đang hỏi chuyện Tỉnh tuyền của Eunhyuk Thủy Linh: “Cậu khẳng định chính là ở bên dưới khu vực đó?”.

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ không nhận lầm. Ở đó tuyệt đối không phải nguồn nước bình thường, nhưng không có đường, tôi không đi qua được.”

“Ryeowook.” Lee Sungmin mở mắt ra, câu đầu tiên nói với Kim Ryeowok chính là: “Mình muốn đến địa ngục”.

Kim Ryeowok mím chặt môi, không nói gì.

Lee Sungmin ngồi dậy, kéo tay cậu: “Cầu xin cậu, Ryeowook, mình có thể phá được những phong ấn đó, Boss đang đợi mình lấy Tỉnh tuyền cứu anh ấy”.

Kim Ryeowok nhìn cậu, không thể không bảo cho cậu sự thực: “Anh ấy đến cậu cũng muốn giết, anh ấy không hề đợi nước Tỉnh tuyền. Trên thực tế, nếu như anh ấy biết cậu tìm thấy Tỉnh tuyền nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết cậu”. Anh ấy cũng sẽ giống như những ma đầu từ  trước đến nay, cho nên Tỉnh tuyền mới bị vĩnh viễn chôn dưới địa ngục.

“Anh ấy sẽ không như vậy đâu, anh ấy còn nhớ mình, mình gọi anh ấy, anh ấy liền dừng tay. Ryeowook, anh ấy còn nhớ mình.”

“Thỏ Con, là anh ấy đã đánh cậu bị  thương. Cậu dùng thuật chiêu gọi, làm liên thông năng lượng giữa cậu và anh ấy, cho nên anh ấy có thể từ xa làm bị thương cậu. Nếu không phải vì trong tòa nhà này có kết giới bảo vệ của thần tộc, cậu bây giờ chắc chắn mất mạng rồi.”

Lee Sungmin ngẩn ra, tay đang kéo Kim Ryeowok thả lỏng, cậu lắp bắp: “Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi, anh ấy còn nhớ đến mình, thật đó, anh ấy nhớ mình.

Kim Ryeowok thở dài, xoa đầu cậu: “Thỏ Con, mình nói cho cậu biết, anh ấy không hề mất ký ức, mỗi một người, mỗi một việc, anh ấy đều nhớ  rõ ràng, nhưng anh ấy đã thay đổi rồi. Cũng giống như một người ban đầu rất thích ăn sườn bò, đột nhiên vô cùng ghét, hơn nữa sẽ cảm thấy không thể lý giải nổi đối với việc bản thân mình trước đây vì sao thích mà giờ lại căm ghét. Anh ấy biết cậu là ai, biết giữa anh ấy và cậu từng xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh ấy đã không còn để ý đến nữa”.  

.
.
.

Kết thúc chương 50

.
.
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhận xét của bạn đã được duyệt.